Ông ta nhướng mày: “Ngươi cho rằng những kẻ này đều đến vì thê tử của ngươi à? Sao ngươi tự tin thế?”
Mặc dù có nghe nói, Cát quốc cho bao vây tấn công tiểu trấn kia để g.i.ế.c Tam hoàng tử và bắt sống Thời Khanh Lạc nhưng ông ta vẫn nghiêng về lý do đầu tiên hơn.
Một nữ tử, đáng để Cát quốc như điên loạn, cho quân đến ngăn chặn giữa đường và bao vây tấn công tiểu trấn ư?
Ông càng tin là bọn chúng đang nhắm vào tấm bản đồ phòng thủ trong tay của Tam hoàng tử.
Tiêu Hàn Tranh chậm rãi uống trà: “Cho nên, đây là sự khác biệt giữa chúng ta.”
Tiêu Nguyên Thạch bực bội nói: “Nói tiếng người đi.”
Cứ nói mấy câu nghe không hiểu gì hết.
Tiêu Hàn Tranh lau miệng nói: “Ông già rồi, đầu óc không còn không linh hoạt nữa, ta vẫn còn trẻ, đầu óc hơn ông một bậc.”
“Ta có thể nhìn thấu lý do tại sao Cát quốc lại bày trận lớn thế này, còn ông lại bị che mắt.”
“Cho nên ta mới được hoàng thượng và Cẩm vương coi trọng, lương lai sẽ từng bước đi lên, mà ông lại không ngừng bước xuống vực sâu.”
Hắn nhìn phụ thân cặn bã, cười như không cười: “Đây là sự khác biệt giữa chúng ta, ông có hài lòng với câu trả lời này không?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Đây là tiếng người nói sao?
Ông ta không khỏi tức giận: “Vậy để ta xem ngươi từng bước đi lên như thế nào, đừng có ngã giữa đường đấy.”
Tiêu Hàn Tranh liếc mắt nhìn ông ta: “Ừm, cứ chờ xem, chắc chắn cao đến nổi ông không thể với tới.”
Đời này hắn không mất sớm vì bệnh, cho nên sẽ không dùng những cách gấp rút kia để diệt trừ Tiêu gia.
Hắn phải để phụ thân cặn bã này nhìn thấy, đứa con trai bị ông ta bỏ rơi, tương lai sẽ giẫm ông ta dưới chân thế nào.
Đặc biệt là đối với một người sắp tuyệt tự.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch trầm xuống: “Mạnh miệng ghê nhỉ.”
Thật ra, trong lòng ông ta có hơi không chắc chắn, đứa con trai này thực sự ngoài mong đợi của ông ta.
Ông ta không thể chấp nhận việc đứa con trai bị ông ta dứt khoát bỏ rơi, có thể vượt qua mặt mình.
Ông ta nói tiếp: “Nếu người của Cát quốc đã nhằm vào thê tử của ngươi, vậy kế tiếp, đến lượt ngươi phải cố gắng hết sức.”
Tiêu Hàn Tranh nhướng mà: “Cũng không phải không thể.”
Rồi cuộc trò chuyện thay đổi: “Nhưng lúc đến tiểu trấn, ta sẽ nói lại với Nghệ vương. Trên đường, Tiêu phó đô đốc đi cứu viện chỉ làm cho có lệ, vốn không hề hết lòng hết sức, cố tình trì hoãn thời gian. Không biết có liên quan gì đến người của Cát quốc hay không.”
Tiêu Nguyên Thạch không thể tin nổi, hoàn toàn kinh ngạc trước sự vô sỉ của đứa con trai này.
Lời này giống lời của con người nói sao? Đang ám chỉ ông thông đồng với người của Cát quốc hả?
Tội danh này ông ta không nhận đâu.
Ông ta rất giận: “Dọc đường đi ta đều dẫn người chống lại quân đội của Cát quốc, ngươi đúng là đổi trắng thay đen.”
Tiêu Hàn Tranh cười ra tiếng hỏi lại: “Vậy ông cảm thấy, Nghệ vương sẽ tin ta hay là tin ông đây?”
“Chỉ cần Nghệ vương tin là đủ rồi, quá trình ra sao đâu có gì quan trọng, đúng không?”
Tiêu Nguyên Thạch phản bác: “Sao quá trình lại không quan trọng?”
Tiêu Hàn Tranh vẫn tươi cười như cũ nhưng trong mắt không có một tia ấm áp nào: “Ta cảm thấy không quan trọng.”
“Cũng như năm đó, Cát thị thiếp nói mẫu thân ta đẩy nàng ta sẩy thai, ông cũng đâu có hỏi quá trình xảy ra sự việc thế nào, đã phán là mẫu thân của ta sai.”
“Giờ cũng là đạo lý này.”
Hắn lại nói: “Nếu ông không tin cứ thử xem, xem thử Nghệ vương sẽ tin ai.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Con trai của ông ta càng ngày càng không biết xấu hổ.
Quân tử khiêm tốn nhã nhặn, dịu dàng như ngọc đi đâu mất rồi? Mẹ nó, đúng là bịp người ta mà.
Ông cũng không nắm chắc, nghe nói quan hệ của Nghệ vương và con trai khá tốt, con trai còn điều dưỡng cơ thể cho Nghệ vương nữa.
Thân sơ đã rõ, nếu con trai thật sự đi châm ngòi ly gián, ăn nói bậy bạ, có khi Nghệ vương sẽ cho là thật.
Khổng thị là người có tính tình nhát gan sợ sệt, sao lại nuôi ra được thằng con xảo quyệt và vô liêm sỉ như Tiêu Hàn Tranh thế này?
Ông ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, kế tiếp vẫn sẽ do võ tướng như ta đứng ra bảo vệ quan văn là ngươi.”
Nghệ vương rất được hoàng đế tín nhiệm, nếu ông ấy hồi kinh hay báo cho hoàng đế biết, nói mình có liên quan đến Cát quốc, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tươi cười của Tiêu Hàn Tranh có phần rạng rỡ: “Tiêu phó đô đốc quả nhiên là người biết co biết duỗi, là người thông minh, chẳng trách trước đây có thể trèo cao như vậy.”
“Không tồi chút nào, vậy những việc còn lại giao hết cho ông.”