Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 761



Lại qua mấy ngày, Nhị hoàng tử vội vàng đến trắc viện.

Sau khi đi ra liền tuyên bố mẫu tử Cát trắc phi bởi vì bệnh mà qua đời, đồng thời kêu người đi quan phủ gạch bỏ thân phận của Cát Xuân Di.

Cũng chính là từ nay về sau, ở toàn bộ Đại Lương Cát Xuân Di chính là một "người chết".

Coi như vẫn còn sống mà đi tới Bắc Cương, cũng là một người không có hộ khẩu.

Ban đầu Cát Xuân Di còn liên tục vùng vẫy, đợi sau khi ngồi lên xe ngựa ra khỏi kinh thành, bỗng chốc liền an tĩnh lại.

Cả người đều tựa như mất đi sức sống, rõ ràng là bị đả kích không nhẹ.

Vốn dĩ nàng ta còn tưởng rằng có thể lấy mị lực của mình lạt mềm buộc chặt nắm lấy Nhị hoàng tử, khiến cho hắn ta độc sủng nàng ta, sau đó nâng đỡ nàng ta trở thành Hoàng tử phi.

Nhưng không nghĩ tới sai một bước, từng bước đều sai.

Nàng ta không nghĩ tới chuyện hạ độc mãn tính cho Nhị hoàng tử phi, Nhị hoàng tử lại có thể biết được, còn cố ý không nhắc tới.

Sau đó nghĩ ra biện pháp kinh tởm như vậy để trừng phạt chỉnh đốn nàng ta.

Trong lòng nàng ta tràn đầy kì vọng sinh ra đứa trẻ, vốn là muốn mượn con trai trở mình, vậy mà lại là một đứa con hoang.

Nàng ta chỉ cảm thấy quá châm chọc, đến bây giờ cũng khó mà chấp nhận sự thật này.

Nàng ta không hối hận vì đã hạ độc Nhị hoàng tử phi, dù sao thì muốn lấy được vị trí chính thê, Nhị hoàng tử phi nhất định phải chết.

Chuyện nàng ta hối hận là không nên chơi trò lạt mềm buộc chặt với Nhị hoàng tử, mà ngay từ lúc bắt đầu liền phải đi vào con đường yêu hắn ta đến hèn mọn.

Lại từ từ toan tính vị trí hoàng tử phi.

Thật sự là trước đó Nhị hoàng tử sủng ái nàng ta như vậy, cũng khiến cho dã tâm của nàng ta ngày càng lớn, sốt ruột ra tay hạ độc.

Nhưng bây giờ có hối hận như thế nào cũng vô dụng rồi.

Cát Xuân Di cũng không muốn chết, cho nên nàng ta từ từ lấy lại tinh thần.

Nghĩ tới sau khi đến Bắc Thành, làm sao che giấu chuyện kinh tởm này, lừa gạt tỷ tỷ và tỷ phu.

Nàng ta sẽ an tâm ở lại Bắc Thành, sau đó tìm cơ hội tiếp xúc với công tử của phủ Cẩm vương, thậm chí là Cẩm vương.

Hiện tại chút tình yêu của Cát Xuân Di đối với Nhị hoàng tử đã bị thay thế bằng oán hận.

Nhị hoàng tử đối xử với nàng ta tuyệt tình như vậy, nàng ta tất nhiên là muốn báo thù.

Nếu như nàng ta có thể lợi dụng tỷ phu ngồi vào phủ Cẩm vương, nàng ta vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, đồng thời tìm cơ hội báo thù Nhị hoàng tử.

Mẫu tử Cát Xuân Di bị đưa đến Bắc Cương, là bí mật ở phủ Nhị hoàng tử.

Nhưng hoàng đế và thái tử lại biết từ đầu.

Thái tử chỉ cảm thấy đầu óc của vị Nhị ca này không được bình thường, lại tự cho mình đội nón xanh, còn đưa người đi.

Chẳng qua là chuyện này cũng khiến cho y không xem Nhị hoàng tử là đối thủ lợi hại.

Sau khi hoàng đế biết, cũng cảm thấy đầu óc của đứa con trai thứ hai này có bệnh.

Hơn nữa tác phong làm việc lại rất giống với Cẩm vương ở Bắc Cương.

Cẩm vương bởi vì chán ghét Cẩm vương phi, chịu đựng chán ghét sủng ái vương phi nhiều năm như vậy, sau đó đẩy người ta vào vũng bùn.

Con trai ngài bởi vì chán ghét Cát trắc phi, tự đội nón xanh lên đầu mình, đưa đi Bắc Thành chó cắn chó với người thân.

Mặc dù bình thường đứa con trai này không có thông minh chững chạc như thái tử, nhưng cũng không ngu, nhưng lại làm ra loại chuyện này, khiến ngài thật sự cảm thấy một lời khó nói hết.

Lúc Cát Xuân Di đi tới nửa đường, Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức.

Lúc này hắn đã cùng Tri phủ ban đầu bàn giao xong, bắt đầu chính thức làm việc ở Bắc Thành.

Sau khi rời khỏi nha môn về nhà, lập tức mang chuyện này nói với tiểu tức phụ.

Hai mắt Thời Khanh Lạc sáng lên nhìn tiểu tướng công: "Tranh ca, vẫn là chàng lợi hại, cái gì cũng tính được."



Nhị hoàng tử thật sự đưa Cát Xuân Di và tên mã phu đó cùng nhau đến Bắc Cương, hoàn toàn nằm trong dự đoán của tiểu tướng công, cái đầu này của hắn cũng không biết là lớn như thế nào.

Tiêu Hàn Tranh cười khẽ nói: "Đó là tất nhiên, nếu không thì làm sao có thể làm tướng công của nàng."

Thời Khanh Lạc buồn cười nói: "Chàng bị dạy hư a!"

Tiêu Hàn Tranh lại gần nàng cười nói: "Đều là bị nương tử dạy."

Thời Khanh Lạc cấu eo hắn một cái: "Chàng thật đúng là biết học."

Ý cười trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn lan: "Đúng vậy, ta lấy nương tử làm vinh dự."

Thời Khanh Lạc phát hiện miệng của tiểu tướng công ngày càng biết ăn nói và dỗ dành người khác.

Nàng tức giận liếc hắn một cái: "Tất nhiên."

Hai người cười đùa một trận, Tiêu Hàn Tranh lại đi thư phòng làm việc.

Tri phủ Bắc Thành không phải dễ làm, để lại một đống hỗn loạn, gần đây hắn đều phải lật xem tài liệu đến nửa đêm.

Thời Khanh Lạc cũng đau lòng cho tiểu tướng công, nhưng lại không có cách kêu hắn nghỉ ngơi, thật sự là tình hình của Bắc Thành quá phức tạp, phải nhanh chóng nắm trong tay mới được.

Cho nên nàng không có nghỉ ngơi một mình, mà là đến thư phòng giúp hắn.

Buồn ngủ thì ngủ trên ghế tràng kỷ ở thư phòng, chỉ là khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, đều là nằm trên giường ở trong phòng.

Tiêu Hàn Tranh tiếp nhận vị trí Tri phủ không bao lâu, đồng tri và tri phủ tiền nhiệm bị chuyển đi trước đó, vị trí trống ra cũng có người thêm vào rồi.

Còn là một người quen -Trác Quân.

Trước đó Trác Quân ở huyện thành cũng làm nên một ít thành tích quan lại, chỉ là vẫn chưa đạt đến trình độ thăng cấp nhanh như vậy.

Cho nên Trác Quân bị chuyển tới làm đồng tri, trở thành thuộc hạ quan trọng của hắn, hiển nhiên là do Cẩm vương và thế lực tiền triều sắp đặt.

Tiêu Hàn Tranh giống như bằng hữu cũ, đưa Trác Quân đi tiếp nhận công việc.

Vào lúc chỉ có hai người.

Trác Quân đến gần Tiêu Hàn Tranh, thấp giọng nói: "Cẩm vương chuyển ta quay về, kêu ta quan sát ngươi."

Tiêu Hàn Tranh cười cười: "Vậy sau này hợp tác vui vẻ?"

Trác Quân lộ ra một nụ cười: "Hợp tác vui vẻ!"

Thời gian sau đó, Tiêu Hàn Tranh cũng không có bận truyền đạt mệnh lệnh gì, mà là tiếp tục lật tài liệu.

Thời Khanh Lạc cũng sẽ hỗ trợ, giúp Tiêu Hàn Tranh phân loại các tài liệu, có số liệu còn làm thành một bản kê, thống kê rất rõ ràng minh bạch.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh xem xong cảm thấy cách phân loại và bản kê này nhìn rất thuận tiện, cho nên bản thân cũng làm một phân loại và bảng kê tương tự.

Sau khi hắn chuẩn bị xong ở trong nha môn phổ biến, như vậy có thể nâng cao hiệu suất công việc rất nhiều.

Trác Quân cũng vùi đầu vào công việc, hỗ trợ sắp xếp lại tài liệu.

Nàng ta thường đi tìm Tiêu Hàn Tranh, hỏi một vài vấn đề, thỉnh thoảng sẽ tiết lộ một ít tin tức của Cầm vương và tiền triều bên kia.

Tiêu Hàn Tranh bày tỏ cảm ơn, nhưng lại chưa bao giờ buông lỏng lòng phòng bị đối với Trác Quân.

Chớp mắt một cái, đội ngũ áp tải Cát Xuân Di đã đến Bắc Thành.

Xe ngựa dừng trước một cái sân nhỏ.

Tùy tùng của Nhị hoàng tử đích thân áp tải Cát Xuân Di đến, cửa ngựa đi tới bên cửa sổ xe ngựa.

"Cát thị, đã đến nơi rồi, ngươi xuống xe đi."

Từ sau khi Cát Xuân Di không còn chống cự nữa, ma ma đó cũng không có buộc tay và nhét miệng của nàng ta.

Nghe được lời của tùy tùng, khuôn mặt của Cát Xuân Di mang theo mấy phần kích động, cuối cùng cũng phải gặp tỷ tỷ.

Chính nàng ta nhanh chóng đẩy cửa xe ngựa ra, từ phía trên nhảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.