Thời Khanh Lạc vừa đi vừa nói chuyện phiếm với đứa bé này.
Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, đứa bé này chính là đệ đệ của Tiêu tú tài trong miệng của các phụ nhân nhiều chuyện kia.
Sau khi ca ca của cậu ngã xuống núi bị thương ở chân, thì đột nhiên sốt cao không lùi, uống thuốc rồi vẫn cứ sốt cao lặp đi lặp lại, mấy ngày gần đây càng nghiêm trọng hơn, bây giờ đã hôn mê rồi.
Đại bá mẫu và tam thẩm của cậu thừa dịp ca ca cậu hôn mê, cướp gần hết lương thực trong nhà.
Lúc phân gia cũng không được chia tiền, hiện tại trong nhà của cậu đã không có tiền mua thuốc nữa.
Mỗi ngày nương của cậu đều lên núi đào dược thảo nấu cho ca ca của cậu uống, tỷ tỷ thì đào rau củ dại để một nhà ăn đỡ đói .
Cậu thấy ca ca ngày càng gầy, nghe người ta nói ăn nhiều canh thịt có thể duy trì sự sống, trong nhà không mua nổi thịt, cậu liền nghĩ đến việc bắt cá nấu canh cá.
Ai biết lại thiếu chút nữa c.h.ế.t đuối.
Sau khi Thời Khanh Lạc biết được mọi chuyện, rất đồng tình với đứa bé này, nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm, thật đúng là thảm.
Sau khi phân gia, nhà của đứa bé này là căn nhà cũ của Tiêu gia, vị trí ở cuối thôn.
Thời Khanh Lạc cõng Tiêu Nhị Lang đi hơn nửa giờ mới đến.
Một tòa tiểu viện rách nát xuất hiện trước mắt, chung quanh cũng các gia đình khác, nhưng khoảng cách cũng không gần.
Đẩy cửa đi vào trong, liền nghe được có hai người đang khóc.
Nghe được tiếng đẩy cửa, một phụ nhân trung niên khóc đến hai mắt sưng đỏ chạy ra, phía sau bà còn có một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi cũng khóc sưng cả mắt chạy ra theo.
Đột nhiên Tiêu mẫu thấy con trai trở về, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, nhịn không được nói: “Nhị Lang, con đi đâu? Làm nương sợ muốn chết.”
Tiêu Nhị Lang áy náy nhìn mẫu thân, “Mẫu thân, mới vừa rồi con muốn đi bắt cá, ai biết lại xém chút c.h.ế.t đuối, là vị tỷ tỷ này cứu con.”
Tiêu mẫu nghe được lời này thiếu chút nữa đã bị hù chết, người cũng lung lay sắp đổ.
Cũng may con trai đã được cứu, nếu không bà phải làm sao bây giờ ? Chuyện này không phải muốn khoét tim của bà sao?
Bà nhìn về phía Thời Khanh Lạc, vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn cô nương, thật sự cảm ơn.”
Bà lau lau nước mắt, cố gắng kiên cường tiếp tục nói: “Đại ân đại đức của cô nương, sau này cả nhà ta nhất định sẽ báo đáp.”
Chuyện xảy ra mấy ngày nay, thiếu chút nữa làm cho bà sụp đổ.
Nếu không phải có mấy đứa con ở đây, có lẽ bà đã đi tìm cái c.h.ế.t rồi.