Tiêu Hàn Tranh cũng không cam lòng yếu thế dùng trường kiếm cản công kích của đối phương, rất nhanh hai chủ soái đã công kích người tới ta đi.
Thời Khanh Lạc nhìn thời gian cũng gần đến.
Để cho mấy tướng sĩ lấy tiểu hắc cầu trong kho mà nàng đã vận chuyển đến.
Nhưng l.ự.u đ.ạ.n này là nàng và tiểu tướng công lén lút làm, chẳng qua lần này vẫn phải nhờ sư phụ đội nồi rồi.
"Các ngươi làm theo ta, sau khi đốt quả cầu màu đen thì dùng xe quăng đá này xong nhanh chóng ném về phía quân đội của Cát quốc.”
Người ở chỗ này đều không biết đây là đồ chơi gì, có chút không hiểu.
Lương Hành Tiêu nhìn quả cầu nhỏ đen thùi lùi không nhịn được tò mỏ hỏi: "Đây là cái gì?"
Vật nhỏ như vậy, đập vào người cũng không làm người ta bị thương được.
Thời Khanh Lạc trả lời: "Tính sát thương rất lớn, một lát nữa các ngươi sẽ biết.”
Nàng cầm mấy quả cầu màu đen châm lửa, thả vào xe quăng đá.
Hô lên với binh lính: "Nhanh ném."
Trước đó nàng và tiểu tướng công có dùng xe quăng đá thử nghiệm khoảng cách dùng quả cầu màu đen, cho nên dây đốt dẫn dài không ít, nhưu vậy sẽ không chờ đến lúc chưa ném đã nổ.
Binh lính nghe lời nàng không chút do dự, dùng xe quăng đá ném về phía tướng sĩ cá quốc.
Các tướng sĩ Cát quốc thấy quả cầu màu đen nhỏ từ trên trời rơi xuống, còn tưởng rằng là đá, cũng không để trong lòng.
"Những người Đại Lương này có bệnh đi, đá nhỏ như vậy, một người cũng không đập chết, bọn họ là muốn làm gì?"
Có người châm biếm: "Đói hai ngày không có khí lực khiêng tản đá lớn đi."
Những người khác cũng cười ầm ầm theo.
Ai biết tiếng cười của bọn chúng còn chưa dứt, mấy viên quả cầu màu đen nhỏ đồng loạt nổ tung, thanh âm của bọn chúng cũng bị nuốt trọn.
Một tiếng nổ này, trong nháy mắt g.i.ế.c một mảnh.
Hơn nữa tiếng nổ làm kinh nạc ngựa của hai bên.
Ngựa của Tiêu Hàn Tranh là từ kinh thành đi theo hắn đến Bắc cương, lúc thí nghiệm l.ự.u đ.ạ.n hắn cố ý mang ngựa đi lên núi.
Cho nên ngựa của hắn đã nghe quen âm thanh này, cũng sẽ không kinh sợ giống như lần đầu tiên nghe được.
Nhưng ngựa của Gia Luật Đông Hách lại lần đầu tiên nghe được tiếng nổ như vậy, nhất thời hoảng sợ.
Sau đó để cho Tiêu Hàn Tranh tìm được cơ hội, một kiếm đ.â.m trúng bả vai của Gia Luật Đông Hách.
Gia Luật Đông Hách phản ứng rất nhanh, sau khi bị đ.â.m trúng nhanh chóng nhảy xuống ngựa đang bị hoảng sợ.
Sau đó dẫn người lui về phía sau.
Quả cầu nhỏ xuất hiện bất ngờ này, cũng làm rối loạn kế hoạch tác chiến của Gia Luật Đông Hách.
Trên tường thành các tướng sĩ thấy vậy đều kinh hãi.
"Quả cầu nhỏ này là cái gì? Uy lực lớn quá."
"Trời ạ, chỉ mấy quả cầu nhỏ đã có thể đập c.h.ế.t một mảnh tướng sĩ Cát quốc."
"Lực sát thương này không phải lớn bình thường."
Thời Khanh Lạc nói: "Đây là quả cầu nhỏ sư phụ ta từng chế tạo, còn có một ít ta bỏ vào vật tư vận chuyển đến đây, lần này có thể dùng."
Nàng lại phân phó: "Tiếp tục ném, chờ bọn chúng bị ném cho hoảng sợ, bàng hoàng, chúng ta sẽ xông ra."
Tướng sĩ ở chỗ này vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Sau đó học theo Thời Khanh Lạc, dùng hộp quét đốt đầu quả cầu nhỏ, sau đó đặt vào xe quăng đá vứt ra ngoài.
"Ầm ầm!"
Từng trận tiếng nổ vang lên, tướng sĩ vây công của Cát quốc cũng ngã xuống từng mãnh.
Tướng sĩ còn sống thì bị dọa sợ không nhẹ, theo bản năng chạy loạn bốn phía thoát thân.
Thời Khanh Lạc dẫn người xuống thành leo lên ngựa.
Nàng rút bội kiếm, hô một tiếng với các tướng sĩ đã chuẩn bị xong: "Các tướng sĩ, cùng ta đánh ra.”
Mỗi một binh lính đều vô cùng kích động: "Đánh ra! Đánh ra!"
Sau đó cửa thành được mở ra, Thời Khanh Lạc dẫn đầu xông ra, nhưng chóng dọn dẹp những tướng sĩ Cát quốc đang chạy trốn kia.
Lúc này Gia Luật Đông Hách được phó tướng của mình cứu, cũng được che chở lui về phía sau.
Thấy Thời Khanh Lạc dẫn theo một đám tướng sĩ tinh thần sáng lạn vọt ra, sắc mặt gã âm trầm.
Sao nói đói bụng không có sức?
Những người Đại Lương này thật gian trá.
Mặc dù trước đó có nghe thám tử báo lại, kế hoạch của Tiêu Hàn Tranh chính là trong ứng ngoài hợp, nhưng các tướng sĩ Cát quốc thật ra không để trong lòng, cảm thấy không có khả năng.
Cũng vì vậy bị đánh trở tay không kịp, đặc biệt là quả cầu nhỏ mới vừa rồi đập c.h.ế.t rất nhiều binh lính của họ, cũng làm cho lòng người sinh ra khủng hoảng, rất sợ món đồ chơi này đập trúng mình.
Tiêu Hàn Tranh thấy vậy hô lớn: "Bắn c.h.ế.t bọn chúng."
Đồng thời từ trong lòng rất lấy một ống tín hiệu, b.ắ.n pháo bông đỏ ra ngoài.