Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 911



Ngày nay Lương Vũ Lâm từ trong cung trở về, cả người đều mang theo một loại đắc ý.

Khổng Nguyệt Lan cười hỏi: “Chuyện gì mà làm chàng vui như vậy?"

Lương Vũ Lâm cười trả lời: "Tộc trưởng của Lương gia từ miếu hoàng gia về, ta đã nói với ngài ấy, để cho huynh muội của Hàn Tranh, còn có cháu trai cháu gái bảo bối của ta vào gia phả, đổi thành họ Lương."

Trước đó vốn dĩ đã muốn nói chuyện đổi họ, chẳng qua Tộc trưởng của hoàng tộc thân thể không tốt lắm, đi miếu hoàng gia mời phương trượng điều dưỡng cơ thể, mới trở về kinh thành.

Ông lập tức đi gặp người ta.

Trước kia thật ra bên này Lương gia không đồng ý, chẳng qua Hoàng huynh của ông không phản đối, cộng thêm một vẫn luôn chạy đến thuyết phục mấy ông lão đó, trước đây không lâu lắm đã thoáng hơn.

Không Nguyệt Lan đưa tay sửa sang lại quần áo cho ông: "Trước tiên ta đi nói đám Tranh Nhi một chút, chàng cực khổ rồi!"

Bà biết trượng phu vì muốn đổi họ vào gia phả cho các con đã hao phí rất nhiều công sức, còn nhường không đi lợi íc, tất nhiên bà vô cùng cảm động và vui vẻ.

Đối với chuyện con cái đổi họ, bà ủng hộ, cũng không phải là tham họ "Lương" hoàng tộc này, đơn giản chỉ hy vọng con gái không có quan hệ gì với Tiêu Nguyên Thạch và đám cực phẩm Tiêu gia cũ.

Hơn nữa trượng phu bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng không thể để ông làm uổng phí được.

Lương Vũ Lâm ôm bà: “Được, nàng đi nói chuyện này với đám Tranh Nhi đi, ta đi tắm."

Đây cũng là muốn nhường lại không gian cho bọn họ.

Khổng Nguyệt Lan gật đầu, cũng ngẩng đầu hôn lên mặt ông một cái: "Được!"

Lúc này Tiêu Hàn Tranh vừa mới từ nha môn về nhà, Nhị lang cũng tan học.

Khổng Nguyệt Lan gọi bọn nhỏ đến.

Sau khi mấy người ngồi xuống, bà nói chuyện trượng phu đã làm ra: "Các con nghĩ thế nào?"

Tiêu Hàn Tranhvà Thời Khanh Lạc nhìn nhau một cái, sau đó mở miệng: "Ta không có ý kiến, trước đó đã đồng ý với cha, tất nhiên sẽ không thất tín."

Tiêu Bạch Lê cũng nói: "Ta cũng không có ý kiến."

Bây giờ nàng ấy thật lòng đối xử với Nghệ vương như cha ruột, cho nên đổi họ cũng không thành vấn đề gì.

Tiêu Hàn Dật cũng không do dự nói: "Ta cũng không có ý kiến."

Ở trên người cha kế Nghệ vương này cậu cảm nhận được tình yêu thương của cha chân chính, còn với người cha ruột Tiêu Nguyên Thạch thì rất ghét bỏ, cho nên cảm thấy đổi họ cũng tốt.

Nếu không phải vì cha ruột Tiêu Nguyên Thạch, bọn họ cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.

Cậu vẫn còn nhớ lúc đại ca hôn mê, người Tiêu gia cũ mỗi ngày đều đến cướp lương thực nhà bọn họ, còn muốn kéo tỷ tỷ đi Ngô gia chôn cùng.

Cậu thì bị tiểu kiều thơ của cha ruột phái người làm hại rơi xuống nước, thiếu chút nữa c.h.ế.t đuối.

Nếu không phải tẩu tẩu xuất hiện, nhà cậu khẳng định đã cửa nát nhà tan rồi.

Cho nên cậu không có cách nào tha thứ cho phụ thân cặn bã và đám Tiêu gia cũ kia, đổi học sẽ không có liên quan gì đến những người kia nữ, cậu vẫn luôn hy vọng như vậy.

Trong mắt Khổng Nguyệt Lan tràn ngập ý cười: "Được, vậy các con đều đổi họ Lương đi."

Như vậy sẽ không còn quan hệ gì với người Tiêu gia cũ và tên cặn bã kia nữa.

Chờ Lương Vũ Lâm tắm xong đi ra, nghe được câu trả lời này.

Ông cũng vô cùng vui vẻ: "Tốt tốt tốt, vốn dĩ chúng ta là người một nhà, sau này mấy đứa cũng họ với ta, quan hệ sẽ càng bền chặc."

"Ngày mai mấy đứa đi cùng ta đến tông từ Lương gia, nhập gia phả sửa học lại, lại đi quan phỉ đổi văn thư."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Được, cha cực khổ rồi!"

Lương Vũ Lâm khoát tay: "Không khổ cực, ta vui vẻ."

Mặc dù có huyết mạch của mình, nhưng ông vẫn đối xử như con ruột đối với huynh muội Tiêu Hàn Tranh.

Ông nhận được tin Tiêu Nguyên Thạch muốn lên kinh thành, cảm thấy rất phiền.



Ông là người thích bao che, tất nhiên muốn cố gắng che chở cho người nhà.

Ông cũng rất hẹp hòi, còn nhớ Tiêu Nguyên Thạch đã từng đối xử như thế nào với nữ nhân ông yêu thương, con trai con gái mà ông sủng ái.

Ông cũng tra ra được rất nhiều chuyện, nếu không có con dâu xuất hiện giúp đỡ, có lẽ người Tiêu gia đã không còn nữa rồi.

Cho nên ông muốn đánh gãy tia hi vọng cuối cùng trong lòng Tiêu Nguyên Thạch, hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn.

Người một nhà cùng nhau dùng cơm tối, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc trở về phòng mình.

Thời Khanh Lạc mở miệng: "Hôm nay ta nhận được tin tức, ngày mai phụ thân cặn bã sẽ đến kinh thành."

Thời Khanh Lạc ngẩn ra: "Ông ta đến kinh thành làm gì?"

Tiêu Hàn Tranh mang theo vài phần châm chọc: "Nói là muốn đến thăm cháu trai cháu gái."


Thời Khanh Lạc biết phụ thân cặn bã thường để cho người vẽ tranh của đôi long phượng thai, còn viết một ít tình huống gửi về huyện Nam Khê.

Loại chuyện này cũng không có ảnh hưởng lớn gì, trái lại có thể để cho phụ thân cặn bã hối hận khổ sở, bọn họ cũng không ngăn cản.

Chẳng qua không ngờ đến phụ thân cặn bã lại chạy đến kinh thành.

Tiếp đó nàng cười khẽ nói: "Khó trách cha lại gấp muốn đổi họ vào gia phả của mọi người như gậy, đây là cố ý chọc tức phụ thân cặn bã."

Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Đúng vậy, cha ngày càng giống con nít."

"Ta nghe nói vốn dĩ tộc trưởng Lương gia phải hai ngày nữa mới về kinh thành, là cha phái ngưới cứng gắn đưa người về kinh thành bằng được."

Trong mắt hắn đầy ý cười: "Cho nên phụ thân cặn bã đến đúng lúc chúng ta đổi họ, vào gia phả của Lương gia."

Đối với chút tâm tư nhỏ của cha kế, chẳng những hắn không vui, còn ủng hộ.

Cha kế hẹp hòi, lòng hắn cũng không lớn.

Kiếp trước bởi vì phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như và đám người Tiêu gia cũ, hắn mất đi mẹ ruột đệ đệ muội muội, thù này hắn vẫn luôn nhớ.

Để cho phụ thân cặn bã đau đớn đoạn tử tuyệt tôn, chính là trả thù lớn nhất.

Thời Khanh Lạc cũng thích người cha chồng Nghệ vương này: "Vậy thì thật quá tốt, ta thích nhìn phụ thân cặn bã thống khổ."

Nàng hỏi; "Người Tiêu gia cũ cũng cùng đi sao?"

Ba năm này phụ thân cặn bã vẫn luôn hỏi thăm tin tức của bọn họ.

Tin tức của huyện Nam Khê, tất nhiên bọn họ vẫn nhận được.

Sau khi phụ thân cặn bã trở về huyện Nam Khê, thì mua không ít sản nghiệp còn muốn nhận con thừa tự, chẳng qua đều bị người Tiêu gia phá hư.

Hai chân của phụ thân cặn bã không tiện, công thêm cả ngày Tiêu lão thái thái khóc kháo, muốn làm đương gia.

Cũng vì vậy phụ thân cặn bã chẳng những nuôi đám người Tiêu gia cũ, còn ngấm ngầm bị lão thái thái trộm không ít tiền cho hai phòng khác.

Sau khi phụ thân cặn bã biết náo loạn một trận.

Dù sao bây giờ người Tiêu gia cũ rất nổi tiếng ở huyện Nam Khê, mười ngày nửa tháng lại ồn ào một trận.

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Không có đi theo, phụ thân cặn bã cũng không muốn bọn họ đi theo."

"Sau đó ta tra được, lão thái thái thừa dịp phụ thân cặn bã lên kinh, len lén đưa mấy cửa tiệm của phụ thân cặn bã cho hai cháu trai của mình."

Thời Khanh Lạc khó hiểu: "Làm sao bà ta có thể sang tên được?"

Tiêu Hàn Tranh nói: "Bà ta trộm con dâu của phụ thân cặn bã, cho nên bọn họ viết thư chuyển nhượng, rồi dùng con dấu của phụ thân cặn bã đi đến quan phủ làm thủ tục."

"Bởi vì mọi người đều biết bây giờ nhà Tiêu nam tước là lão thái thái làm đương gia, cộng thêm con dấu là thật, quan phủ lập tức làm thủ tục sang tên."

"Nhìn thuận lợi như vậy, lão thái thái lại chuyện một trăm mẫu đất của phụ thân cặn bã cho Tiêu đại lang."

Hắn híp mắt: "Tam phòng không biết chuyện này, ta định để cho người lộ tin tức này cho tam phòng, đến lúc đó nhà Tiêu gia cũ lại náo nhiệt."

Kiếp trước thảm trạng của nhà bọn họ không chỉ do phụ thân cặn bã gây do, còn có người Tiêu gia cũ, cho nên đời này những người này đừng hòng chạy thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.