Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 918



Người đang ngồi tinh tế nghe những lời của Nghệ Vương rồi nói: “Quả thật có đạo lý.”

“Vẫn là Phúc Bảo quận chúa biết dạy hài tử.”

“Cháu trai cháu gái của vương gia nhà ngài khiến cho người khác rất yêu thích, có cơ hội thì mang sang chơi đùa với hài tử nhà ta.”

“Đúng đúng, có cơ hội thì cùng nhau chơi đùa với hài tử nhà ta nữa.”

Đến lúc đó xem có thể mưa dầm thấm đất hay không, gần son thì đỏ.

Ai da, tại sao bọn hắn lại không có một đôi thai long phượng là cháu trai cháu gái hoặc chắt trai như thế chứ.

Khó trách Nghệ Vương lại thương yêu và cưng chiều đôi thai long phượng này như vậy, đổi thành bọn họ cũng sẽ không nhịn được mà yêu thương sủng ái.

Hồi ở Bắc Thành Lương Vũ Lâm đã thích khoe cháu trai cháu gái, bây giờ tất nhiên càng thêm đắc ý.

“Được rồi, đợi hôm nào có cơ hội bổn vương sẽ đưa hai đứa nhỏ đến chơi với con của các ngươi.”

Ông bày ra dáng vẻ như cháu trai và và cháu gái quá thông minh lanh lợi cũng là một loại phiền não.

Càng khiến mấy người có mặt ở đây cảm thấy ngứa răng.

Tại sao trước kia không phát hiện ra, vị Nghệ vương giống như trích tiên trên trời hóa ra lại có tính tình như vậy.

Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, cặp long phượng này của Lương gia được nuôi dạy quá tốt.

Cũng bởi vậy sau khi tan tiệc về nhà, cặp long phượng đã trở thành con nhà người ta trong mắt toàn bộ người ở kinh thành.

Vốn dĩ có một số người không can thiệp vào việc nuôi dạy con cháu. Cũng không nhịn được mà kêu con trai, cháu trai nhanh chóng khai chi tán diệp. Nếu có thể sinh được một cặp long phượng thông minh đáng yêu như vậy, thì bọn họ sẽ đích thân nuôi dưỡng chúng.

Bọn họ nhìn thấy mà phát thèm.

Thật ra không phải chỉ có bọn họ, ngay cả Hoàng đế trong cung cũng vô cùng thích cặp long phượng này.

Hai đứa nhỏ tuy to gan nhưng rất hiểu chừng mực, Nghệ vương thường đưa bọn chúng vào cung, sau đó bọn chúng sẽ dùng đủ cách nịnh nọt vuốt râu rồng, khiến Hoàng đế rất vui vẻ.

Dù sao trẻ con hồn nhiên, đáng yêu vẫn luôn nói lời thật lòng, Hoàng đế nghe xong đương nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ.

Lương Diệc Gia rất biết cách làm nũng, khiến Hoàng đế hiếm khi cảm nhận được niềm vui trưởng bối trêu đùa con cháu.

Thái hậu cũng rất thích hai đứa nhỏ, chỉ cần mỗi lần bọn chúng tiến cung, tẩm cung của Thái hậu lại tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Ngay cả con cái của thái tử điện hạ cũng rất thích chơi với hai đứa nhỏ, dù lớn hơn bọn chúng đến hai tuổi.

Đặc biệt, hai đứa nhỏ thường mang một số sách ảnh và đồ chơi kỳ lạ vào cung, cũng trở thành vua của mấy đứa bé trong cung.

Có thể nói cặp long phượng rất được yêu thích, đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến.

Lương Vũ Lâm đưa hai đứa nhỏ về phủ, sau khi nhìn thấy cha và mẫu thân, hai đứa nhỏ kể lại lão đầu xấu xa gặp ngày hôm nay.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng rất bất lực, không ngờ phụ thân cặn bã lại muốn bắt hai đứa nhỏ.

Chẳng lẽ chân bị tàn phế, não cũng tàn phế luôn?

Bên cạnh con của bọn họ nhất định sẽ có người bảo vệ, sao có thể để người khác bắt được.

Hơn nữa cho dù không có người đi theo bảo vệ, thì đó cũng là phủ quốc công. Phụ thân cặn bã lại muốn bắt cháu trai cháu gái của Nghệ vương, coi những hạ nhân kia bị mù sao?

Lương Vũ Lâm nhìn thấy sự bất lực của hai người nên nói: “Ta thấy tâm trạng của ông ta có chút không ổn, Hàn Tranh, con có rãnh thì đến nhà lao xem bệnh cho ông ta đi.”

Theo tính khí của Tiêu Nguyên Thạch, cho dù có tức giận đến đâu cũng không dám gọi thẳng tên của ông, còn trơ tráo nói nhiều lời độc ác như vậy.

Nhìn dáng vẻ dữ tợn của đối phương khi đó, ông vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông lại nói: “Còn về phần khi nào thả ra, con làm chủ là được.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Vâng!”

Hắn chỉ cho người theo dõi phụ thân cặn bã và người của nhà cũ Tiêu gia, nhưng nếu có người lén hạ độc phụ thân cặn bã hay làm gì đó, nếu độc không phát tác thì có thể sẽ không phát hiện được.

Hai đứa nhỏ đi chơi cả ngày mệt mỏi, Thời Khanh Lạc dẫn chúng đi xuống tắm rửa.

Lương Vũ Lâm và Tiêu Hàn Tranh ở trong thư phòng bàn việc trên triều.

Ngày hôm sau, đúng lúc Tiêu Hàn Tranh được rảnh nên đã đến đại lao.

Tiêu Nguyên Thạch bị nhốt trong phòng đơn, gương mặt rất khó coi, thậm chí đôi mắt còn hơi đỏ, thất thần ngồi trên xe lăn.

Vừa thấy con trai cả đến phòng giam, ông ta ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi đến xem trò cười của ta sao?”

Trên mặt Tiêu Hàn Tranh không biểu hiện gì, nói: “Ta chỉ tới xem sao da mặt ông có thể dày như vậy, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, ông có tư cách gì mà muốn bắt con của ta.”



Nhắc tới chuyện này, Tiêu Nguyên Thạch rất tức giận, ông ta trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, gầm lên nói: “Đó cũng là cháu trai cháu gái của ta, ngươi dựa vào đâu mà cho chúng đổi họ.”

Tiêu Hàn Tranh cũng phát hiện tâm trạng của phụ thân cặn bã không được ổn: “Chỉ dựa vào việc ta là cha của chúng.”

Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng: “Còn ta là cha của ngươi, đồ bất hiếu này, sao ngươi có thể để ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy chứ, ngươi muốn sau này ta phải ăn nói với tổ tiên như thế nào đây.”

Tiêu Hàn Tranh cảm thấy rất buồn cười: “Là chính ông không muốn đoạn tử tuyệt tôn, liên quan gì đến tổ tiên? Dù sao, nhà cũ Tiêu gia cũng đâu chỉ có mỗi mình ông là nam đinh.”

Hắn cũng lười phải vòng vo với phụ thân cặn bã, vì thế gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Có phải ông trúng độc không, ông không nhận ra bản thân có gì bất thường sao?”

Tiêu Nguyên Thạch nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

Tiêu Hàn Tranh bước tới ngồi xổm xuống: “Bắt mạch sẽ biết ngay.”

Tiêu Nguyên Thạch biết Tiêu Hàn Tranh y thuật cao minh, khi nhìn thấy hai ngón tay của người kia đặt lên mạch của mình, ông ta cũng không phản kháng.

Một lát sau, Tiêu Hàn Tranh rút tay về: “Ông trúng độc mãn tính rồi.”

Tiêu Nguyên Thạch ngẩn người: “Ta trúng độc? Sao có thể như vậy.”

“Ở huyện Nam Khê, mỗi ngày ăn cơm ta đều cho người thử độc.” Thật ra ông ta cũng không tin tưởng người của nhà cũ Tiêu gia lắm.

Những người đó có đuổi thế nào cũng không đi, cộng thêm việc xung quanh ông ta không có người thân nào. Có đôi khi một mình cũng rất cô đơn, cho nên đã để cho đám người nhà cũ Tiêu gia ăn vạ mình ở lại trong viện.

Nhưng về cái ăn, cái mặc, xưa nay ông ta luôn hết sức cẩn thận.

Tiêu Hàn Tranh nói: “Bọn họ dùng phương thức tương sinh tương khắc để đối phó với ông, cũng không có trực tiếp hạ độc ông.”

“Ví dụ, một ngày sẽ có hai hoặc ba món mà ông ăn kỵ với nhau.”

“Cũng như hương liệu mà ông đốt, ông đặt nó một mình sẽ không có vấn đề gì, nhưng sau khi ông ăn cơm trưa hoặc dùng bữa tối mà ăn phải những món kia, nó có thể kỵ nhau.”

“Ta đã bắt mạch cho ông, tình trạng này có lẽ đã xảy ra liên tục khoảng một năm rồi.”

“Ban đầu ông sẽ thấy buồn bực trong người, dần dần sẽ bắt đầu mất ngủ.”

“Sau đó tính tình ngày càng nóng nảy, đầu óc cũng bắt đầu không tốt nữa.”

“Trí nhớ cũng sẽ suy giảm, chẳng hạn như hôm nay để đồ ở đâu đó, thì ngay mai sẽ quên mất chỗ mà mình đã để.”

“Theo thời gian, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, vì nóng nảy và bực bội ông sẽ càng ngày càng mất lý trí. Cho đến cuối cùng, ông sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ điên.”

Phương pháp như vậy, lão thái thái và người của đại phòng hẳn là không nghĩ ra được.

Tám chín phần mười là chủ ý của phu thê tam phòng, lén đi thu thập những thứ có tính tương khắc với nhau, đem đến cho phụ thân cặn bã ăn hoặc sử dụng.

Những người này đã khôn ngoan hơn, biết cho dù có cản trở phụ thân cặn bã, thì tước vị và tài sản sau này chưa chắc thuộc về họ.

Nhưng nếu làm phụ thân cặn bã biến thành người điên, phu nhân hiện giờ của phụ thân cặn bã lại ở Bắc Thành, thì mọi việc trong phủ nam tước đương nhiên sẽ do lão gia tử và lão thái thái làm chủ.

Người bên ngoài sẽ cảm thấy người của nhà cũ Tiêu gia là người nhân nghĩa, cho dù Tiêu nam tước có điên đi chăng nữa vẫn sẽ chăm sóc ông ta như trước kia.

Tính toán hay thật.

Tiêu Nguyên Thạch nghe vậy, không tự chủ được mà nóng nảy và tức giận.

Tiêu Hàn Tranh thấy thế lập tức lấy châm bạc ra, cắm vào đầu ông ta vài cây.

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch mới dần nguôi ngoai cơn cáu kỉnh mà bản thân gần như không thể kiểm soát được.

Sau đó toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ông ta thật sự không ngờ, ngàn phòng vạn phòng nhưng vẫn không đề phòng được người của nhà cũ Tiêu gia.

Sau khi bình tĩnh lại, gương mặt ông ta u ám, dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi lắm, bọn họ đúng là giỏi lắm.”

Phần tình cảm cuối cùng mà ông ta dành cho người của nhà cũ Tiêu gia, đã bị chính bọn họ làm tiêu tan hết rồi.

Muốn ông ta chết, không dễ như vậy đâu.

Ông ta ngẩng đầu hỏi: “Ngươi có thể giúp ta giải độc không?”

Tiêu Hàn Tranh nói: “Chỉ có thể giải một phần, vì thời gian quá lâu cho nên không có cách nào loại bỏ những gì đã hấp thụ trước đó.”

“Nhưng cũng may là đã phát hiện ra sớm, lại có thể giải được một phần độc, ông sẽ không biến thành kẻ điên nữa.”

Hắn đương nhiên muốn giúp phụ thân cặn bã lấy lại sự tỉnh táo và bình tĩnh, sau đó quay về xử lý bọn người của nhà cũ Tiêu gia.

Nhà cũ Tiêu gia tự tìm đường c.h.ế.t như vậy, xem ra phụ thân cặn bã có thể xử lý sạch sẽ một nhà cực phẩm kia, không cần phải làm bẩn tay của hắn.

Tiêu Hàn Tranh chế thuốc viên giải độc cho Tiêu Nguyên Thạch, giúp ông ta giữ được sự bình tĩnh và lý trí.

Nhưng vì đã trúng độc hơn một năm, những tổn thương trong cơ thể không cách nào hồi phục được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.