Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 920



Lương Hữu Tiêu được Hoàng đế ban chức quan, cho nên dân chúng liền gọi hắn ta là Lương đại nhân.

Con đường phía trước không dễ đi qua, Thời Khanh Lạc nghe những gì mọi người nói, cũng đoán được đại khái lần này Lương Hữu Tiêu đã làm gì.

Cũng khó trách con đường vào cung bị mọi người chen lấn chật như nêm cối.

Đây cũng là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy người ngoại quốc và những con vật mà họ chưa bao giờ nhìn thấy, cho nên tất cả mọi người ai cũng rất tò mò.

Lương Diệc Gia rầu rĩ nói: “Mẫu thân, chúng ta làm sao xem được đây? Đông đến nổi không chen qua được.”

Thời Khanh Lạc suy nghĩ rồi nói: “Có vẻ Tiêu thúc thúc của các con đang muốn đưa sứ thần ngoại quốc tiến cung, những con thú đó nhất định cũng sẽ được dâng lên cho hoàng thượng, chúng ta cứ trực tiếp vào cung xem đi.”

Với cách này thì không cần phải chen lấn nữa, mà có muốn chen cũng không chen nổi.

Hai mắt của Lương Diệc Gia và Lương Diệc Nhiên sáng rực lên, vỗ tay nói: “Được đó, chúng ta vào cung xem đi.”

Lương Hành Ngạn cũng vỗ tay: “Đi đi.”

Hoàng đế và Thái hậu rất thích ba đứa nhỏ này, nên đã cho một lệnh bài vào cung, muốn tiến cung lúc nào cũng được.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Khổng Nguyệt Lan và Thái hậu cũng không tệ, lại thường lui tới với tẩu tẩu là Hoàng hậu, cho nên cũng rất hay vào cung.

Nghe con dâu đề nghị, bà cũng cười nói: “Cũng được, chúng ta đưa bọn nhỏ vào cung để chúng nhìn kỹ một chút.”

Bà cũng rất tò mò về người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh mà dân chúng đã nói.

Cả những con vật trong câu chuyện mà con dâu đã kể, không ngờ có một ngày bà lại có thể nhìn thấy tận mắt, bà cũng rất muốn được mở mang kiến thức.

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Ừm, chúng ta trở lại xe ngựa, trực tiếp vào cung.”

Hai người đưa ba đứa nhỏ vào cung, ở cửa cung thì gặp được Hề Duệ và Tiêu Bạch Lê.

Hắn ta cũng đang định đưa thê tử vào cung xem náo nhiệt.

Vì thế đội ngũ trở nên đông đảo.

Không chỉ có bọn họ, mà rất nhiều hoàng tộc cũng đã nghe đến việc này, lại vì đường xá quá đông đúc, không thể chen vào xem được, cho nên đều chạy vào cung xem.

Hoàng đế biết được thì dở khóc dở cười, nhưng ngài cũng có thể hiểu được.

Thế là liền cho mở yến tiệc, cho phép quan viên từ ngũ phẩm trở lên, nếu cảm thấy có hứng thú đều có thể mang theo gia quyến vào cung.

Cũng coi như là ngài làm tiệc tẩy trần cho sứ thần ngoại quốc.

Rất nhanh thánh chỉ đã được ban xuống, quan viên từ ngũ phẩm trở lên không hề do dự, lập tức đưa gia quyến vào cung xem náo nhiệt.

Mấy người Thời Khanh Lạc cũng được sắp xếp vị trí tốt nhất.

Những người khác cũng lần lượt đến nơi, được cung nhân sắp xếp chỗ ngồi.

Nghệ vương vốn đang ở trong cung, nghe nói thê tử và con trai cũng tới, liền đến chung vui.

Tiêu Hàn Tranh và đồng liêu cũng từ Hộ bộ vào trong cung.

Cung yến như thế này, tất nhiên nam nữ sẽ ngồi riêng.

Sau khi nhìn thấy cha, hai đứa nhỏ không ngồi yên được, cứ liên tục vẫy tay với hắn.

Tiêu Hàn Tranh cũng vẫy tay lại với chúng, sau đó ra hiệu cho bọn chúng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ như chúng nó rất nghe lời.

Đồng liêu của Hộ bộ thấy thế thì hâm mộ không thôi: “Lương đại nhân, cặp long phượng này của ngài đúng là khiến người khác yêu thích mà.”

“Đúng vậy, lần trước cha ta tham gia yến tiệc trở về, liền bắt đầu thúc giục ta sinh thêm mấy đứa nữa.”

Có người còn nói đùa: “Tổ phụ của ta trở về cũng nói, chỉ hận không thể ôm cặp long phượng của Lương đại nhân về nhà nuôi.”

Tiêu Hàn Tranh khiêm tốn cười nói: “Nhiều lúc bọn chúng cũng rất nghịch ngợm.”

Nhưng hai đứa nhỏ nhà hắn cũng rất tinh ranh, nghịch ngợm xong rồi sẽ chủ động làm nũng nhận sai.

Nhiều lúc hắn rất muốn làm một người cha nghiêm khắc, nhưng đều thất bại trước sự làm nũng của hai đứa con.



Hết cách, hắn chỉ có thể làm nguời cha hiền.

Sau khi mọi người đã tới đông đủ, Hoàng đế cũng đưa Hoàng hậu và Thái hậu đến.

Hiển nhiên, Hoàng hậu và Thái hậu cũng rất tò mò về những người ngoại quốc và những con vật mà họ chưa từng thấy bao giờ.

Thái tử và các hoàng tử khác cũng đưa gia quyến đến.

Con trai của thái tử năm nay đã hơn năm tuổi, là một cậu nhóc trông rất đáng yêu, cũng được dạy dỗ rất tốt.

Nhưng khi nhìn thấy hai bạn nhỏ thì không ngồi yên được nữa.

Cậu nhóc nói với thái tử phi: “Mẫu phi, con đi tìm Nhiên Nhiên và Gia Gia chơi được không?”

Thái tử phi tất nhiên cũng rất vui khi con trai có quan hệ tốt với mấy đứa con Lương gia: “Con đi đi.”

Thật ra, trước đó nàng ta thấy con trai mình thích chơi với cặp long phượng, trong lòng cũng nảy ra một số suy nghĩ.

Ví như để con trai mình hứa hôn với Lương Diệc Gia.

Cặp long phượng thường xuyên tiến cung, thỉnh thoảng nàng ta cũng gặp chúng, đúng là rất dễ mến khiến nàng ta cũng yêu thích.

Nhưng trượng phu lại nói, phu thê Thời Khanh Lạc sẽ không đồng ý, với tính cách của bọn họ, chắc chắn sẽ không kết thân với bất kỳ hoàng tử nào.

Nàng ta bán tín bán nghi, trong yến tiệc trước đây không lâu cũng đã từng thăm dò Thời Khanh Lạc.

Quả nhiên, Thời Khanh Lạc chẳng những không làm theo lời nàng ta, mà còn nói rằng sau này hôn sự của Lương Diệc Gia sẽ phụ thuộc vào sở thích của con gái, thân phận thế nào không quan trọng.

Quan trọng là nếu ai muốn cưới Lương Diệc Gia, Thời Khanh Lạc còn có một yêu cầu, đó là không được nạp thiếp.

Hiển nhiên là người ta không muốn kết thân với hoàng tộc, nên nàng ta cũng bỏ cuộc.

Suy cho cùng, chỉ cần sau này trượng phu thuận lợi kế vị ngai vàng, con trai cũng chính là thái tử, không thể chỉ có một thái tử phi.

Cũng giống như trượng phu, dù không ham mê nữ sắc nhưng vẫn có trắc phi và thị thiếp.

Nghĩ ở một góc độ khác, nếu là con gái của nàng ta, tất nhiên cũng sẽ hy vọng con rể tương lai sẽ chỉ có mỗi con gái mình.

Cho nên lúc đó cũng không trách cứ Thời Khanh Lạc, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.

Một lát sau, Lương Hữu Tiêu đưa sứ thần ngoại quốc đi vào.

Phía sau là những chiếc xe do thị vệ đẩy, trên đó đặt những chiếc lồng lớn để nhốt những con vật được mang từ ngoại quốc về.

Những người ngồi đây đều nhìn thấy người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng, tóc đỏ mắt nâu, cả đám đều kinh ngạc không thôi.

Một số nữ tử mặc trang phục cung đình của quý tộc châu Âu trong thế kỷ này, vị trí bên dưới cổ đều lộ ra ngoài, cảnh xuân dâng trào mãnh liệt.

Ngoài ra còn có hai nữ tử trẻ trung xinh đẹp, mặc một chiếc váy lệch vai.

Các đại thần đều hết sức tò mò nhưng vẫn cố nhịn, không nhìn vào các nữ tử đó.

Những lão ngự sử đều muốn mắng là nhục nhã người có học, kiểu ăn mặc thế này đúng là đồi phong bại tục.

Không ít các phu nhân tiểu thư cũng bị cách ăn mặc táo bạo của mấy nữ tử kia dọa cho sợ, đồng thời vẻ mặt ai cũng ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng các nàng đều là nữ tử, các nàng không nhịn được mà không ngừng nhìn đi nhìn lại các nữ tử ngoại quốc kia.

Chờ đến khi nhìn thấy những động vật như sư tử và hưu cao cổ, sự chú ý của bọn họ lại bị những động vật này hấp dẫn.

Thời Khanh Lạc cũng rất mến mộ nữ tử thời trung cổ ở Châu Âu vào thế kỷ này, có thể thấy lễ nghi của họ rất chuẩn mực, chắc hẳn đều là quý tộc.

Lương Hữu Tiêu đưa các sứ thần ngoại quốc đến chào hỏi, kiêm luôn vai trò phiên dịch.

Trong lòng hắn ta rất biết ơn Thời Khanh Lạc, nếu nàng không dạy ngoại ngữ cho hắn ta, dạy hắn ta các phép tắc xã giao của ngoại quốc, hắn ta không thể cởi mở như thế này ở ngoại quốc được.

Hoàng đế nhìn thấy người ngoại quốc và những con thú kia, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.

Thật ra, ngài cũng không ngờ phía bên kia biển lại có nhiều người sinh sống như vậy, còn có không ít các quốc gia khác.

Ngài tiếp đãi các sứ thần ngoại quốc tương đối uy nghi và có lễ.

Sau đó nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc chiếc váy lệch vai, chủ động nắm tay của Lương Hữu Tiêu, ngồi xuống bên cạnh hắn ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.