Nghe được lời của Thời Khanh Lạc, khóe môi Tiêu Hàn Tranh nhếch lên, hóa ra tiểu tức phụ lại thích mình như vậy, rất tốt!
Hắn nói: "Sau nay buổi sáng ta và nàng sẽ cùng luyện võ, thuận tiện dạy khinh công cho nàng."
Hắn muốn uốn bảo vệ tốt cho người thân và tiểu tức phụ, vậy phải khôi phục lại võ công của kiếp trước.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được."
Rạng sáng ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh thức dậy, giúp làm đậu hủ.
Chờ sau khi vẩy xong đậu hủ, Tiêu mẫu để cho bọn họ về phòng nghỉ ngơi, bà tới trông nôm.
Bởi vì làm đậu hủ còn có hai phụ nhân nữa, cho nên cũng không xảy ra chuyện lời ong tiếng ve gì đó.
Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng yên tâm, đúng lúc có thể rèn luyện Tiêu mẫu.
Trời sáng hai người còn chuẩn bị lên núi, liền đi ngủ thêm một chút.
Chờ hai người lại thức dậy, đậu hủ đã được bán xong hết rồi.
Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội cũng đang cố gắng học tập và thay đổi.
Ăn xong bữa sáng do Tiêu tiểu muội làm, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cõng sọt lên núi.
Núi mà bọn họ đi không phải là ngọn núi phía sau nhà, mà là ngọn núi nguyên thủy nhất lớn nhất giữa hai thôn.
Trên núi còn có dã thú qua lại, cho nên các thôn dân không dám đi vào sâu.
Giá trị vũ lực của Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh không thấp, không sợ gặp dã thú, cho nên trực tiếp đi sâu vào bên trong.
Thời Khanh Lạc phát hiện, Tiêu Hàn Tranh rất quen thuộc đối với ngọn núi này: "Trước khi huynh đã đến rồi?"
Tiêu Hàn Tranh dắt tay nàng: "Đã đến không ít lần, ta còn tìm được nhân sâm hơn trăm năm trong núi sâu nữa."
Kiếp trước, nương đệ đệ muội muội qua đời, nhà thiếu bạc, hắn còn phải tiếp tục sống.
Vì vậy buộc phải thường xuyên vào núi kiếm ăn, hoặc là bắt thỏ rừng gà rừng, đào một ít dược thảo đi bán.
Có lần đi sâu vào núi bị bầy heo rừng đuổi theo chạy lạc đường, trong một vô tình tìm được cây nhân sâm trăm năm.
Sau khi lấy ra ngoài bán, hắn mới có lộ phí đi đường, rời khỏi thôn Hạ Khê đi học y và học võ.
Thời Khanh Lạc cầm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Hàn Tranh, chắc là lúc trước tiểu tướng công đã chịu khổ rất nhiều, có chút đau lòng!
Nàng hỏi: "Huynh còn nhớ nơi có nhân sâm kia không?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Còn có ấn tượng, nhưng bên kia có bầy sói và heo rừng qua lại, với thể lực bây giờ của chúng ta nếu gặp phải chính là phiền phức."
"Chờ sau có cơ hội, chúng ta lại đi tìm."
Ít nhất phải có năng lực tự vệ mới được.
Thời Khanh Lạc cũng không phải là người xúc độc: "Ừ, nhân sâm trăm năm bán đi cũng rất đáng tiếc, sau này chúng ta tìm được thì giữ lại cho mình."
Tiêu Hàn Tranh nhéo lòng bàn tay của cô: "Được!"
Hai người lại đi dạo một lát, Thời Khanh Lạc đứng dưới tàng cây cao lớn.
"A, nơi này có cây sơn."
Tiêu Hàn Tranh không hiểu những thứ này: "Cây sơn là cái gì?"
"Cắt lớp vỏ cây trên thân cây có thể lấy ra sơn sống, hạt giống có thể ép dầu, cây sơn còn có giá trị làm thuốc, có công hiểu thông kinh, đuổi côn trùng, trị ho khan."
"Dầu của hạt có thể chế thành mực in, xà bông, vỏ hoa quả có thể làm đèn cầy, làm nến, giấy dầu, lá có thể làm nhựa. Lá, cây đều có thể làm thuốc trừ sâu.”
"Toàn thân đều là bảo vật."
"Một mảnh lớn này đều là cây sơn, có thể lấy được rất nhiều nước sơn nha."
Ở niên đại này nước sơn đã được sử dụng vào việc trang trí kiến trúc và gia cụ.
Tiêu Hàn Tranh không ngờ đến nước sơn bán bên ngoài, là xuất phát từ trên loại cây này.
"Giá cả của nước sơn không thấp, chúng ta có thể tìm người lấy sơn của một mảnh rừng này.
"Hạt giống, mấy bộ phận khác cũng có thể sử dụng.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta tự đến cắt thân cây rất phí sức, còn không có hiệu suất."
"Chờ sau khi kiếm được tiền, chúng ta có thể mở một cái xưởng nước sơn, chẳng những bán nước sơn, còn có thể bán xà bông, nến và giấy dầu."