Ở hiện đại sự chỉ dạy của giáo viên tài giỏi cũng rất quan trọng, nếu không thì tại sao ai cũng muốn vào học một ngôi trường nổi tiếng.
Quan nhất phẩm rất hiểu biết về triều đình, lại thi đậu Trạng Nguyên, khẳng định học thức cũng rất cao.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được, ta sẽ nỗ lực thử xem.”
Có thể bái đối phương làm thầy tất nhiên là tốt nhất, nếu không được cũng không sao, coi như là không có duyên đi.
Thời Khanh Lạc giơ tay lên, làm một động tác cổ vũ: “Ta ủng hộ huynh!”
Tiêu Hàn Tranh nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Cảm ơn nương tử!”
Đời này cuối cùng hắn không phải chiến đấu một mình, cảm giác như vậy thật tốt.
Hôm nay nhiều người trong thôn lấy đậu hủ đi bán, cũng đều bán hết.
Ba huynh đệ nhà Tiêu Đại Thụ mượn một chiếc xe lừa, chạy đến huyện thành để bán.
Người trong huyện thành không tiếc ăn uống, cho nên 60 cân đậu phụ liền bán hết lúc giữa trưa.
Điều này càng khiến cho bọn họ trở nên phấn khích, ngay khi được người khác tuyên truyền, càng nhiều người sẽ bị dụ dỗ.
Ngày càng có nhiều người muốn mua và bán lại, bởi vậy hôm nay rất nhiều người đặt mua đậu hũ.
Lần này ba huynh đệ nhà Tiêu Đại Thụ đặt thêm một trăm cân.
Người dân ở các thôn lân cận cũng nghe nói về loại đậu hủ này như một loại thức ăn, sáng sớm hôm sau cũng có người chạy tới mua đậu hủ, hoặc là mua về bán lại.
Lượng công việc dành cho cho người làm đậu hũ tăng lên rất nhiều, có người sau khi làm xong, muốn đem đậu phụ đi bán hoặc đem cho người nhà đi bán.
Thời Khanh Lạc muốn tăng sự nhiệt tình trong công việc của họ lên, rõ ràng bán đậu hủ dễ kiếm tiền hơn làm đậu hủ, không cần vất vả như vậy, cho nên sợ người ta chạy mất.
Vì vậy hứa hẹn chỉ cần người nhà bọn họ tới mua đậu hủ, mua từ mười cân trở lên sẽ tính với giá ba đồng tiền.
Có nghĩa là, nếu họ bán đậu hủ, mỗi cân họ có thể kiếm được nhiều hơn hai đồng so với người khác.
Nhưng yêu cầu này chỉ có ở trong xưởng làm việc, nếu nghỉ việc, phúc lợi này sẽ bị hủy bỏ.
Lúc trước có một số người muốn đi bán đậu hủ nhưng bây giờ nghe vậy thì không do dự nữa, lựa chọn tiếp tục làm.
Bởi vì đậu hủ bán tốt, cho nên tất cả đậu hũ làm trong buổi sáng đều được bán hết, có người còn không mua được.
Mọi người liền dặn dò Tiêu mẫu, để ngày mai bà dẫn theo người trong xưởng làm nhiều hơn.
Tiêu mẫu từ từ đồng ý, công việc kinh doanh của xưởng đậu hũ ngày một tốt hơn, làm bà càng nhiệt tình hơn.
Không bao lâu sau khi mở bán đậu hủ, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc lđi huyện thành.
Hai người ngồi xe đi, thôn bên cạnh có người chuyên kéo xe bò vào huyện thành kiếm sống, một người hết hai quan tiền bao cả đi cả về.
Đi đến huyện thành mất khoảng hơn một giờ, ngồi xe bò cũng không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, chỉ là không cần đi bộ.
Sau khi xuống xe tại huyện thành, Thời Khanh Lạc xoa xoa cái eo có chút tê dại của mình: “Chờ chúng ta có tiền, vẫn là đi mua một chiếc xe ngựa đi.”
Xe ngựa đi tới huyện thành chỉ hết hai ba mươi phút.