Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 112: 112: Trò Chuyện




"Có phải muội cảm thấy ta rất thân thuộc hay không?" Nữ nhân kiều mị kia đột nhiên hỏi một câu.
"Ừm, ta cũng không biết vì sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy tỷ tỷ rất quen thuộc, cảm giác của ta đối với tỷ dường như...!chúng ta vốn là một người!" Tiểu Hồ Ly nghe vậy liền không chút do dự hồn nhiên đáp lời.
"Khúc khích!" Nữ nhân đối diện nghe vậy liền đưa tay che miệng cười khẽ, dường như nàng cũng không bất ngờ trước câu trả lời này.
"Linh giác của muội cũng thật nhạy bén a, chả trách có thể trong thời gian ngắn như vậy trưởng thành tới trình độ như hiện tại, cũng không biết tên kia làm cách nào lại có thể đem chúng ta hồi phục rồi lại tạo ra muội và đem nuôi lớn đến như vậy!"
Trong giọng nói của nàng chất chứa một tia cảm kích xen lẫn chút thán phục cùng hâm mộ.
"Tên kia? Nuôi lớn? Ý tỷ nói là cha ta sao? Quả thật ngài ấy là người cha tốt nhất trên đời!" Tiểu Hồ Ly vô thức liên tưởng người thần bí mà vị tỷ tỷ trước mặt này nói tới chắc chắn là phụ thân của mình.
Mà nàng - Lục Hồ cũng chính là con của hắn!
Nhắc tới phụ thân khoé miệng nàng lại khẽ nở ra một nụ cười ngọt ngào, đồng thời...!hai dòng nước cũng theo đó trào ra.
"Ngươi a, chắc lại nghĩ tới ăn chứ gì?" Nữ nhân kiều mị kia ưu nhã ngồi xuống, khẽ đưa tay cốc đầu Tiểu Hồ Ly rồi cười mắng.

"À đúng rồi, phụ thân ta đâu, ta nhớ hình như sau khi ăn viên kẹo người đưa liền cảm thấy vô cùng khó chịu sau đó một mực ngủ say, lúc tỉnh dậy thì đã thấy ở nơi này! Mà đây là nơi nào a?"
Lục Hồ cũng không lo lắng mà chỉ hiếu kì nhìn xung quanh, nàng tin tưởng phụ thân sẽ không bỏ rơi mình, chắc là người đang bận chuyện gì đó thôi, nhưng mà dù bận thì cũng nên mang nàng đi theo chứ!
Trong lòng Tiểu Hồ Ly hơi ủy khuất, tuy ở cùng vị đại tỷ tỷ xinh đẹp này khiến nàng cảm thấy rất thân thiết nhưng nàng vẫn muốn thời thời khắc khắc bồi ở bên và nằm trong lòng hay treo trên cổ phụ thân a!
Mà khoan đã, tỷ tỷ? Không phải phụ thân nói mình còn có một vị tỷ tỷ nữa hay sao? Không lẽ đây chính là người tỷ tỷ mà mình chưa từng gặp mặt đó?
Nhưng không nên a, không phải phụ thân nói vị tỷ tỷ đó cũng còn rất nhỏ sao? Người tỷ tỷ trước mặt này lại có chút lớn.

Không lẽ giống như phụ thân nói ăn nhiều mới nhanh lớn được, tỷ tỷ bởi vì ăn nhiều nên hay ăn chóng lớn sao?
Không được, ta cũng phải mau chóng lớn lên, không thể để tỷ tỷ vượt mặt được.
Đùi gà, thịt kho tàu, cá nướng...!các ngươi chờ ta tới chinh phục a!
Trong lòng Tiểu Hồ Ly không ngừng thầm nhủ, nếu những ý nghĩ này của nàng để Lục Huy biết được không biết hắn sẽ bất đắc dĩ đến nhường nào.
Quả thật hay ăn thì chóng lớn nhưng ngươi có thấy đứa bé ba tuổi nào chỉ dựa vào việc ăn đã khiến cho cơ thể trong vòng mấy tháng đã lớn thành một người trưởng thành sao?
À hắn quên, nếu có thì chắc cũng chỉ có vị đại tiên Thánh Gióng lớn nhanh như thổi kia a, nhưng người này có tồn tại hay không còn chưa biết!
Ngươi nói phải nhanh lớn không phải là muốn tự biện hộ cho cái tính phàm ăn của bản thân sao?
"Đại tỷ tỷ, ngươi chính là người tỷ tỷ ruột của ta mà phụ thân hay nhắc tới đó sao?" Tiểu Hồ Ly hấp háy đôi mắt to tròn hiếu kì hỏi.
"Không phải muội nghĩ chúng ta là tỉ muội ruột thịt đó chứ?" Nữ nhân kiều mị khẽ nở nụ cười cổ quái rồi hỏi.
"Chứ không phải sao? Phụ thân có nói muội còn có một người tỉ tỉ, mà ta lại cảm thấy tỷ vô cùng thân thiết, nếu chúng ta không có cùng huyết mạch tình thân thì tại sao lại như vậy được?" Lục Hồ vừa nói vừa làm bộ tất cả đều là chuyện đương nhiên.
"Khúc khích.


Muội so với ta cũng khác biệt thật nhiều a, đôi khi ta còn hoài nghi chúng ta có phải cùng là một người hay không nữa!" Nữ nhân kiều mị che miệng cười nhẹ rồi chọn một tư thế thoải mái đem cặp đùi thon dài duỗi thẳng trên nền cỏ, lớp da trắng mịn thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp váy xẻ tà tạo nên một phong tình khác lạ nhưng chỉ tiếc là không có một nam nhân nào có được diễm phúc nhìn thấy cảnh này.
"Một người?" Tiểu Hồ Ly có chút không hiểu thấu, tuy là tỷ muội nhưng bọn họ vốn không phải hai người khác biệt sao?
"Đúng vậy, một người, hai chúng ta cũng không phải tỷ muội gì cả, mà là...một người!" Nữ nhân khẽ cúi nghiêng đầu nhìn sang Tiểu Hồ Ly vẫn còn đang mơ hồ, lớp hào quang che lấp thân thể cũng dần dần mờ nhạt rồi tan biến, thứ còn lại duy nhất chính là một khuôn mặt nữ nhân tuyệt mĩ, kiều mị, lười biếng xen lẫn u buồn!
Thật bất ngờ, nữ nhân này không phải ai khác lại chính là người mà Lục Huy tưởng rằng đã hoàn toàn tan biến: Hồ Cửu Nhi!
"Ta là muội, mà muội cũng chính là ta!" Hồ Cửu Nhi hơi mỉm cười.
Lục Hồ mở trừng trừng mắt nhìn vị tỷ tỷ trước mặt, nàng vẫn không hiểu thấu lời đối phương nói có nghĩa là gì, tại sao bọn họ lại có thể là một người?
Nàng nhìn lại bản thân rồi lại nhìn đối phương, mơ hồ nói:
"Tỷ đừng lừa ta a, chúng ta trông không hề giống nhau mà?"
Hồ Cửu Nhi nghe vậy cũng chỉ khẽ cười nhẹ, thân thể đột nhiên bị một làn sương trắng bao trùm, sương trắng tan đi, tại chỗ đã không còn nhân thể của Hồ Cửu Nhi mà chỉ có một con Cửu Vĩ Hồ toàn thân trắng muốt không chút tì vết, so với Lục Hồ lại không có chút khác biệt nào.
Tiểu Hồ Ly thấy vậy thì miệng nhỏ không ngừng trướng lớn, ngay thời khắc bản thể Hồ Ly của đối phương hiện ra cái cảm giác quen thuộc đó đột ngột tăng mạnh đồng thời tận sâu trong linh hồn nàng liền có một loại khát vọng mãnh liệt - đem đối phương thôn phệ!
Khát vọng đó tựa như muốn nói với nàng như chỉ cần đem con hồ ly trước mắt này cắn nuốt thì bản thân nàng sẽ đạt được rất nhiều thứ không ngờ tới.

"Muội cũng cảm giác được rồi chứ?" Hồ Cửu Nhi dường như đã sớm đoán được Tiểu Hồ Ly đang nghĩ gì nhưng nàng cũng chỉ mở miệng cười nhẹ, không coi đó là chuyện to tát.
"Được rồi, để ta cho muội xem cái này trước!" Nghĩ nghĩ một lát rồi Hồ Cửu Nhi giơ chân trước lên chạm nhẹ vào mi tâm của Lục Hồ, người sau cũng không phản kháng bởi vì nàng cũng không cảm nhận được ác ý từ đối phương.
Hai bên vừa tiếp xúc một dòng kí ức xa lạ lập tức được truyền vào trong đầu Tiểu Hồ Ly.
Trước mắt nàng hiện ra một vùng sơn lâm với những cây cổ thụ nguy nga chót vót, nàng thấy một Tiểu Hồ Ly khác rất giống bản thân một thân một mình đang chật vật cầu sinh giữa những đàn dã thú.
Một ngày nào đó, đột nhiên Tiểu Hồ Ly kia vô tình gặm phải một gốc dị thảo khai mở được linh trí bước lên con đường tu luyện.
Từ đó kẻ thù nó phải đối mặt không chỉ là yêu thú khác mà còn có rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn khác, không ngừng bị thương nhưng Tiểu Hồ Ly chưa bao giờ bỏ cuộc.
Không người giúp đỡ nhưng nó vẫn không ngừng vươn lên, chớp mắt đã ngàn năm qua đi, cuối cùng nó cũng đạt tới đỉnh cao của đại lục, trở thành một đời Yêu Vương thống lĩnh trăm vạn yêu tộc.
Lục Hồ nhìn thấy rõ ràng Tiểu Hồ Ly đó không phải ai khác lại chính là vị tỷ tỷ trước mặt kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.