Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 16: 16: Thiếu Giáo Chủ Dạy Học!




Thánh chiến!
Hễ là người trong Thiên Ma Giáo không ai không từng nghe đến từ này.

Vào hơn trăm năm trước, khi còn chưa lập giáo, Giáo chủ đã dẫn theo sơ môn giáo chúng bao gồm ba vị Thái thượng hộ pháp, 7 vị hộ pháp cùng một số đệ tử phát động một cuộc chính biến trong Ma đạo, cuộc chính biến đó dành xưng Thánh chiến!
Thánh chiến không chỉ lắc một cuộc chiến tranh cướp địa bàn, nói đúng hơn là một cuộc thanh trừng bất kì kẻ nào dám chống đối.

Tuy lúc đầu có chút hơi yếu thế về phía chiến lực cấp cao nhưng dưới sự gia nhập của một số ma đạo tán tu đại năng nên thế lực dần dần lớn mạnh đến áp đảo.

Cuối cùng Đông Hoang ma đạo hợp nhất, Thiên Ma Giáo trở thành thánh địa trong lòng ma tu.

Từ đó, trải qua nhiều cuộc chiến chống lại sự chèn ép của chính đạo, các ma tu Đông Hoang trên dưới một lòng, thật tâm quy phục Lục Huy, phụng sự cho Thiên Ma Giáo.

Mà bây giờ qua trăm năm, Giáo chủ rốt cuộc muốn phát động Thánh chiến một lần nữa bảo sao bọn họ không kích động?
Ma tu thường thường hay dễ nóng nảy, tâm tính hiếu chiến nên thường xuyên xảy ra xung đột, trong Giáo tuy cũng có chỗ giải quyết ân oán nhưng cũng không làm vơi đi dục vọng chiến đấu của họ.

Nếu Thánh chiến phát động sợ rằng Thiên hạ đại loạn!
Nhưng đó không phải là điều bọn họ quan tâm, dù sao chính- ma hai đạo như nước với lửa, không sớm thì muộn xung đột cũng xảy ra.

" Giáo chủ phát động Thánh chiến muốn trước tiên tiến đánh thế lực nào?" Tiêu Hình hỏi
" Toàn bộ thế lực tham gia vào sự kiện 3 năm trước!" Lục Huy lạnh băng trả lời

Nghe vậy tất cả mọi người đề giật mình, vô ý thức liếc nhìn vị Thiếu Giáo chủ này một chút, người sau bày ra gương mặt vô tội nhìn lại.

" Phụ thân, người muốn đánh nhau a?" Tiểu Thanh Trúc thấy mọi người cùng phụ thân nói chuyện rồi quay sang nhìn mình thì tò mò hỏi.

" Không, chỉ là có một số kẻ xấu nên phụ thân mới đánh đuổi bọn chúng thôi, con không cần lo lắng.

" Lục Huy khẽ xoa đầu con bé cưng chiều nói
Quả nhiên a, là tên nào đó không có mắt đuổi bắt con gái Giáo chủ.

— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng bọn họ cũng kì quái, Giáo chủ tu vi thông thiên không cớ nào lại bị đuổi đánh đến thê thảm như vậy, không lẽ Giáo chủ đi trăng hoa với vị Thánh Nữ hay Cung chủ của Bách Liên Cung rồi có con mà không biết? Rồi sau khi sinh ra trên đường đưa tới Ma Giáo thì bị đuổi giết? Rất có thể, không ngờ Giáo chủ Ác ma nổi tiếng lạnh lùng này cũng có lúc nở hoa a! Chuyện tốt!
Lần này đến lượt bọn họ cổ quái quay sang nhìn Lục Huy khiến hắn có chút bực mình, cái đám không công rỗi hơi này không biết lại đánh cái chủ ý quái quỷ gì.

Đuổi hai người Tiêu Hình và Trịnh Phàm về giáo, Lục Huy quay sang nói với Tiểu Thanh Trúc và sáu người còn lại:
" Thanh Trúc, mấy hôm nay con ở lại đây dạy sách mẫu giáo cho mấy vị gia gia này a, con yên tâm bọn họ rất ham học hỏi.

" Nói rồi âm thầm quay sang liếc mắt khiến mấy người vội vã cúi đầu.

" Phụ thân yên tâm đi, con sẽ dạy hết cho bọn họ!" Tiểu Thanh Trúc thề thót nhưng xem bộ dáng thì rất chi là vui vẻ.


Con bé lôi ra cái bàn con, đặt lên mấy quyển sách, một tay bắt sau lưng một tay vuốt cằm nhìn như ông cụ non.

Cũng không biết nó bê đâu ra được cái hình tượng này!
Mới đầu khi nghe Lục Huy bảo sẽ để Tiểu Thanh Trúc dạy bọn họ cho tiếp thu nhanh hơn còn không có để ý, cho rằng thiên phú Thiếu Giáo chủ tuy tốt nhưng sao có thể ba tuổi tinh thông các chức nghiệp, mà lại còn có thể dạy bọn hắn, phải biết bọn họ đều là cấp bậc Đại sư a!
Thế nhưng sau khi nghe Tiểu Thanh Trúc giảng giải bọn họ đều có chút giật mình, nhất là Hắc Dung và lão giả nông dân hát xẩm tên Đỗ Cáp bọn họ càng có cảm nhận rõ ràng,
Tiếng như nhạc, thân như cầm, mỗi một lời nói đều là cầm ân, không bàn mà hợp với cầm đạo, cảnh giới này cho dù là bọn họ cũng xa xa không kịp, nếu như có thêm một thân tu vi nàng có thể không cần vũ khí cũng một tiếng nói trấn sát linh hồn, diệt người từ ngàn dặm.

Đàn tranh cổ cầm của Hắc Dung tiếng trong sáng mà cương mãnh, khi tấu có thể ngưng thanh hoá hình, kết hợp với cầm phổ độc môn có thể diễn hoá Tu La tràng vây giết kẻ địch.

Còn Độc Huyền Cầm ( đàn bầu) của Đỗ Cáp cất tiếng lại sâu lắng réo rắt, trực tiếp tác động đến linh hồn, giết người không thấy máu.

Thế nhưng Thiếu giáo chủ tiếng lại vừa nhu vừa cương rành mạch rõ ràng tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo.

Hai người nhanh chóng lâm vào cảm ngộ, suy diễn ra nhiều thứ, thế nhưng khi muốn mô phỏng theo Tiểu Thanh Trúc lại không tài nào làm được, khiến họ nhanh chóng vòng ngã, có xu hướng nhập ma không cách nào thoát ra được.

Nhưng trong mắt vị tiểu giáo viên này thì
" Hai vị gia gia cô cô kia, ta đang giảng bài sao hai người lại ngủ? Có nghe ta nói không?"
— QUẢNG CÁO —
Tiếng nói rọi sâu vào trong linh hồn hai người, như một gáo nước lạnh tạt vào doạ bọn họ tỉnh dậy, hai người thầm đổ mồ hôi lạnh, may thay có thiếu giáo chủ a!

Ngộ đạo tuy khó có được, có thể từ trong đó đạt được rất nhiều nhưng nếu một khi lạc lối trong đó rất có thể nổi điên, không cách nào tỉnh lại, chỉ có âm hiểu về đạo đó sâu hơn mình mới có cách đánh thức.

"Hai vị thường ngày làm nghề gì?" Tiểu Thanh Trúc hỏi
Nghề? Đây là hỏi chức nghiệp của mình a? Hai người vội vã trả lời
" Thuộc hạ chuyên tấu đàn tranh"
" Lão phu thường hát xẩm với cái Độc Huyền Cầm này" Đỗ Cáp đem cây đan bầu của mình lôi ra.

" Ừm, âm nhạc cũng là một thú vui rất tốt, nghe riêng thì cũng hay nhưng hôm nào hai người thử song tấu xem, ta nghĩ sẽ rất tuyệt!" Tiểu Thanh Trúc vắt cằm chăm chú nghĩ một lát rồi nói.

Đúng vậy a! Làm gì cần phải mô phỏng? Hai chúng ta cùng sáng tác rồi tấu chúng, song cầm hợp bích không biết sẽ là quang cảnh như thế nào!
" Đa tạ Thiếu giáo chủ chỉ bảo!" Hai người thật lòng cảm tạ rồi khẽ liếc mắt với nhau đầy ý cười, nếu để người không biết chuyện nhìn thấy tưởng trâu già gặm cỏ non!
Hoàng lão, thư sinh, Lệ Dung nhìn thấy tình cảnh của hai người thì càng thêm kích động, Thiếu giáo chủ thần nhân a, Giáo chủ bá khí!
Phê bình xong hai người, Tiểu Thanh Trúc lại tiếp tục công việc cô giáo nhỏ của mình
Chữ viết Ngân câu thiết hoạ, Rồng bay Phụng múa từng nét từng nét đan xen khiến trung niên thư sinh Bạch Dương được phen mở rộng tầm mắt, quá đẹp!
Thấy Lệ Quyên có vẻ đam mê mấy cái ghép nối đồ vật linh tinh cổ quái, con bé lại thêm một tiết Hình học cùng Trận đạo liên quan.

Lôi thêm cuốn Sinh vật học, Tiểu Thanh Trúc giảng các loại cỏ cây hoa lá động thực vật quý hiếm cho Hoàng lão.

Sách mà hệ thống đưa tuy có phần giống địa cầu nhưng tất cả trí thức trong đó đều biên soạn theo tình hình của Thiên Việt đại lục, tuy sách sinh vật học nghề tên chỉ là giới thiệu đặc tính của các loại Thực vật và động vật nhưng đó đều là các loại từ thảo dược đến linh dược hay dã thú đến linh thú và còn có cả cách chăm sóc hay săn bắt.

Phải nói những cuốn sách mà hệ thống đưa nếu bị thế nhân phát hiện thì không biết sẽ gây nên tranh đấu bậc nào, nhưng Lục Huy cũng không để ý, đối với hắn thứ này là vô dụng!
Hắn đối với đại lục này chỉ là ngang qua sân khấu, thứ vướng bận duy nhất là cô công chúa nhỏ này của hắn, con bé còn quá nhỏ để gánh vác mọi chuyện.

— QUẢNG CÁO —

Không để ý mấy người học tập sách mẫu giáo Lục Huy bước ra ngoài, sai Thân Đồ đi mua đầy đủ nguyên vật liệu bày trận, hắn muốn chuẩn bị một cuộc Thánh chiến thật hoàn mĩ, một cuộc chiến có thể đặt sẵn căn cơ vững chắc dọn đường cho con gái hắn!
! !.

.

Lại một tháng qua đi, nói dài không dài nói ngắn không ngắn.

Có đan dược Lục Huy phân phát tuy chiến lực cấp cao không tăng trưởng rõ dệt nhưng chiến lực cấp thấp đã có sự tiến bộ vượt bậc.

Từ Hạ vốn là một Luyện Khí kì đỉnh phong tu sĩ, muốn đột phá Trúc Cơ kì thì cần phải có Trúc Cơ Đan nhưng với thân gia của hắn dù chỉ là hạ phẩm đan dược cũng không đủ mua, hắn nghĩ mình phải tích cóp ít nhất năm năm nữa mới đủ, nhưng đột nhiên lại có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Giáo chủ có lệnh:
Tất cả đệ tử đều được miễn phí một loại đan dược phù hợp cảnh giới và chỉ cần một điều kiện: tham gia Thánh chiến!
Không chỉ vậy, tham gia đệ tử có thể được một lần miễn phí vào Nhân Các của Tàng Thư Các lựa chọn công pháp tu luyện.

Hắn cũng không ngờ tới sẽ có ngày nhặt được món hời tốt như vậy.

Hắn biết nếu giáo phái ra lệnh có thể bắt ép những con tốt bọn họ làm pháo hôi thế nhưng Giáo phái lại lựa chọn tự nguyện và còn có ban thưởng.

Từ Hạ vui mừng không kịp, hắn biết cơ hội của mình tới rồi, chỉ cần trong Thánh chiến toả sáng hắn sẽ có cơ hội một bước lên mây!
Hơn nữa hắn chắc chắn một điều, ngoài hắn ra chỉ cần là Thiên Ma Giáo đệ tử đều sẽ quyết tâm tham gia Thánh chiến!
Trận chiến này tuy hung hiểm nhưng là vinh quang của Ma đạo Đông Hoang, người sống sẽ càng toả sáng, người chết mãi mãi chôn vùi nhưng tất cả đều đang cược - cược giống như trăm năm trước, Thiên Ma Giáo sẽ thống nhất Đông Hoang!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.