"Ồ, hậu thế ngươi nói hắn sẽ dẫn ngươi đi gặp mẹ? Khanh khách, thật buồn cười, có khi chính hắn còn không biết mẹ ngươi là ai a!"
Lục Thanh Trúc thứ hai cảm thấy hậu thế này của mình thật thú vị nên không nhịn được mà bật cười trêu chọc.
Ả chính là nguyên hồn của đời thứ nhất, sau khi dung hợp bảy đời sau ả lại tu luyện đến tu vi của đời thứ nhất sau đó lại chuyển thế, đến lần này đã là lần thứ chín.
Mà từ đời thứ hai cho tới đời thứ tám, mỗi đời lại kinh lịch một nhân sinh khác nhau, người thì vừa ra đời đã ngậm thìa vàng nhưng thiên phú yếu kém dễ dàng bị cưỡng chế dung hợp, người thì vì báo thù mà đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Cho dù đến đời thứ bảy và đời thứ tám quyền khống chế đối với phân hồn cực độ giảm mạnh nhưng ả vẫn có thể hoàn mĩ cưỡng chế dung hợp.
Còn đến đời thứ chín này là chuyển cuối cùng không chỉ nhân sinh kinh lịch bi thảm mà tư chất còn thuộc loại vạn cổ hiếm gặp, dù lấy nhãn lực tám kiếp cũng không tìm ra được thể chất tu luyện thích hợp hơn.
Nghĩ đến điều này ả lại kích động, Đại Đạo quy định Luân Hồi có hạn mức cao nhất là Chín kiếp.
Chín đại biểu cho cùng cực, vượt qua chín lần chuyển thế sẽ bị Đại Đạo xóa sổ, từ nay hôi phi yên diệt biến mất khỏi Thiên Địa.
Nhưng bên cạnh đó, nếu hoàn thành Cửu Chuyển mà vẫn giữ được bổn nguyên ý thức sẽ được Đại Đạo chúc phúc, thành tựu Cửu Chuyển Tiên Thể, con đường sau này sẽ hát vang tiến mạnh, khí vận ngập trời, thậm chí có khả năng đột phá quy tắc của thế giới vượt qua Thời Không Hỗn Độn.
Nếu đem tư chất của kiếp này cộng với sự bá đạo của Cửu Chuyển Tiên Thể chẳng phải muốn hồi phục cảnh giới trước đó càng nhanh chóng, thậm chí đột phá cảnh giới trong truyền thuyết đó cũng có nắm chắc tới bốn thành.
Bốn thành a, đừng nghe chưa tới một nửa là thấy ít, cho dù chỉ là một thành cũng khiến vô số lão bất tử điên cuồng.
"Cũng không biết hậu thế này dính phải vận khí gì mà đạt được thể chất bực này, có lẽ là do khí vận của Cửu Chuyển Tiên Thể đi! Nhưng Cửu Chuyển vẫn chưa hoàn thành khí vận đã nghịch thiên đến thế, vậy sau này chẳng phải! "
Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất nghĩ thầm, cảm thấy phán đoán của mình không sai đồng thời ả còn huyễn tưởng tới một tương lai tươi đẹp đang vẫy gọi mình.
Thực ra phán đoán của ả hoàn toàn sai lầm, tư chất của Tiểu Thanh Trúc cũng không phải cái khí vận gì gì đó sinh ra mà hoàn toàn là do hệ thống dùng sữa bột đặc biệt cộng với một số thiên tài địa bảo đập tới a.
— QUẢNG CÁO —
Mà nếu để Lục Huy biết được ý nghĩ của ả hắn nhất định sẽ giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt hô to:
"Con ả xấu xa, ngươi bớt tự luyến đi, cái tư chất này đều là do một tay bản Giáo chủ phí bao công sức chăm nom mới thành a!"
Trong thức hải, cuộc tranh đấu cùng đối chất vẫn diễn ra kịch liệt.
Tiểu Thanh Trúc ngước đôi mắt mông lung hơi sương lạnh lùng nhìn về phía bản thân khác:
"Chắc chắn, Phụ Thân đã hứa chắc chắn sẽ đưa ta đi tìm mẹ, ngươi đừng hòng gạt ta để lừa chiếm thân thể.
"
Vừa nói nàng vừa lâm vào khổ chiến, nhưng chỉ một lát thất thần đã bị một hồn nô dưới bộ dáng thôn dân thừa cơ hội đắc thủ một kích khiến sắc mặt nàng tái nhợt, thân hình càng thêm hư huyễn.
"Vậy ngươi tự nhìn xem, đây là cái gì?" Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất thong dong tươi cười, so với trước đó càng thêm nhẹ nhàng.
Bởi vì ả biết, chuyện này đối với hậu thế là tâm bệnh, bị người mình luôn tin tưởng lừa dối bất kì ai cũng không thể tiếp nhận, nhất là đối với một đứa trẻ bốn tuổi, đả kích này có thể coi là trí mệnh.
Mà qua đả kích này ả sẽ có thể hoàn toàn dung hợp được với phân hồn, hoàn thành Cửu Chuyển, đặt bước đầu tiên cho Vô Thượng Chi Cảnh!
Tuy thủ đoạn có chút đê tiện nhưng là người đã trải qua tám kiếp, nhân sinh gì chưa từng trải qua.
Ả cũng không còn là ả ban đầu, vẫn giữ sơ tâm nhưng đó chỉ là tâm với Tiên Lộ Vĩnh Hằng!
Khẽ phất tay, một khung cảnh vô cùng sinh động hiện ra ngay trước mắt hai người.
Đó là một vùng sơn lâm cây cối um tùm, một bóng người chật vật đang nhanh chóng tháo chạy, trong ngực hắn là một cái bọc nhỏ được bảo vệ vô cùng cẩn thận, không nhiễm một chút vết bẩn nào.
Bóng người thi thoảng liếc nhìn đằng sau quan sát rồi lại cắm đầu chạy trốn.
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng người khác, là một nam tử trẻ tuổi đang thong thả dạo bước, vừa đi vừa liếc mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh rồi gật đầu tán thưởng.
Bóng người chật vật mới đầu còn hơi cảnh giác nhưng sau đó nhanh chóng làm ra quyết định.
Hắn đem cái bọc nhỏ trong tay đưa cho nam tử trẻ tuổi kia, lại thi triển một phen tay chân gì đó rồi lại vội vã rời đi.
Mà người sau hình như còn chưa phản ứng kịp, một lúc sau mới hồi thần lại.
Hắn khẽ lắc đầu, giơ tay đem cái bọc mở ra.
Tuy hình ảnh không được rõ ràng, chỉ theo giác quan thứ nhất nhưng Tiểu Thanh Trúc lại nhìn được rất rõ ràng, nam tử trẻ tuổi đó thật sự là Phụ thân nàng - Lục Huy.
Thậm chí nàng còn thấy rõ nụ cười ôn hoà của hắn cùng giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp:
"Ta và con gặp nhau giữa biển người tức là có duyên, ta không biết cha mẹ con là ai nhưng từ nay con sẽ là con gái ruột của ta!"
"Ừm, trên cổ con đeo ngọc bội trúc có hình cây trúc xanh nên ta đặt tên cho con là Lục Thanh Trúc, mong con sau này xinh đẹp thanh tú như cây trúc a!"
Tiểu Thanh Trúc ngây ra như phỗng, thân hình hơi run rẩy như bị sét đánh.
Nàng sực nhớ ra mình quả thật có một khối ngọc bội điêu khắc hình thanh trúc, ta có hỏi nhưng phụ thân chỉ nói qua đây là di vật mẫu thân để lại.
Vậy chủ nhân cũ của ngọc bội mới là cha mẹ ruột ta sao?
Thì ra đều là thật, thì ra đều là thật, ta lại chỉ là con nuôi sao?
Nhưng vì sao lại đối với ta như vậy? — QUẢNG CÁO —
Cha mẹ ruột bỏ ta, phụ thân cũng không nói cho ta sự thật, các người vì sao đối với ta như vậy?
Tâm can Tiểu Thanh Trúc lúc này tan nát thật rồi, nàng khóc vô cùng thương tâm, những vết thương bị hồn nô tổn hại cũng không làm nàng đau đến vậy.
Không, phải nói là nàng không còn cảm giác đau đớn nữa, có gì đau hơn sự thật này?
Tuy không nguyện ý tin tưởng nhưng nàng biết những hình ảnh này có tới chín thành là sự thật.
Bình thường nàng luôn tươi cười hoạt bát, lúc không có phụ thân cũng vô cùng kiên cường một tay phát triển đem Thiên Ma Giáo đi vào quỹ đạo.
Hiểu chuyện thì sao, trưởng thành sớm thì sao, rốt cuộc nàng vẫn là một đứa trẻ!
Mà những chuyện này đối với một đứa trẻ bốn tuổi mang tới trọng kích vô cùng nặng nề, nhất là trên phương diện tâm hồn.
Hai mắt Tiểu Thanh Trúc vô hồn, mặc kệ mấy hồn nô đang đối với nàng xâu xé cũng không hề phản kháng.
Hồn thể của nàng nhanh chóng suy yếu, cuối cùng chỉ còn lại một sợi linh hồn bản nguyên hư huyễn mỏng manh tưởng chừng chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể đem linh hồn nàng diệt sát.
.