Chương 24:
Chương 24
Giản Nhân Nhân quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Tây Thừa một thân âu phục chỉnh tề đang đứng ở cửa nhà kính. Thẩm Tây Thừa đi vào đứng bên cạnh Nhân Nhân, đối diện với bố mẹ Giản trịnh trọng cúi đầu:
- Chào chú dì, con là Thẩm Tây Thừa.
Sắc mặt của Giản Nhân Nhân có chút không tự nhiên, không biết những lời cô vừa nói, có phải anh ta đã nghe được không.
-Cậu chính là Thẩm Tây Thừa?
Bố Giản nhìn một lượt đánh giá Thẩm Tây Thừa, sắc mặt không thay đổi hỏi anh.
-Vâng.
Thẩm Tây Thừa gật đầu.
- Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- 35 tuổi ạ .
Mẹ Giản liền hít một hơi thật sâu, ba mươi lăm. Lớn hơn con bà tới mười ba tuổi!
Làm sao mà như thế được!
Hơn nữa, 35 tuổi mà còn chưa kết hôn, có phải có vấn đề gì đó khó nói không? Mẹ Giản nhìn từ trên xuống dưới dò xét Thẩm Tây Thừa, trong mắt bà chỉ toàn là cảnh giác.
Giản Nhân Nhân đi phía trước với mẹ mình, Thẩm Tây Thừa đi phía sau cùng bố Giản. Đối với hai người mà nói, đây là một loại cực hình. Mẹ Giản biết giờ chuyện đã xảy ra, bây giờ việc sai trái của đứa con gái ngốc đã không thể cứu vãn rồi. Bà bắt đầu lấy lại tinh thần:
-Nhân Nhân, Thẩm tiên sinh là người như thế nào, hai con làm sao quen biết nhau?
Nói lý lẽ, bây giờ Giản Nhân Nhân vô cùng bội phục với sự biến chuyển của người phụ nữ trung niên. Rõ ràng một giây trước còn mang dáng vẻ đầy bi thương, một phút sau lại chuyển thành tra hỏi ngay được.
Đương nhiên, điều này với Giản Nhân Nhân không phải là chuyện tốt gì. Dựa vào kí ức của chủ nhân thân xác này, cha mẹ của cô vô cùng bảo thủ. Đối với việc con gái chưa kết hôn mà đã có con là không thể chấp nhận. Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, cũng đành phải chịu. Vì vậy đứng trên góc độ của bọn họ mà nói, dù gì đã mang thai rồi, cần kịp thời giảm tổn thất, tốt nhất là nhanh chóng kết hôn.
Nếu như kết hôn, đối phương mà bằng lòng chịu trách nhiệm, vậy thì đây cũng không phải là một sai lầm lớn không thể thay đổi.
Trước câu hỏi của mẹ mình, Giản Nhân Nhân thật sự không biết nên trả lời sao, bởi vì cô với Thẩm Tây Thừa không thân quen, hai người biết nhau chẳng được bao lâu.
-Con chỉ biết anh ấy là giám đốc của Thẩm thị.
Giản Nhân Nhân trả lời qua loa. Mẹ của Giản Nhân Nhân thì chưa có nghe đến Thẩm thị. Thấy con gái không muốn nói, bà cũng không cố hỏi thêm. Hơn nữa, bà tin tưởng chồng mình có thể hỏi ra được điều gì đó từ Thẩm Tây Thừa.
Bây giờ điều làm mẹ Giản lo lắng, chính là Thẩm Tây Thừa tại sao đã 30 tuổi vẫn chưa kết hôn. Phương diện kia chắc là không có vấn đề, chứ không làm sao làm con gái mình mang thai được? Chẳng lẽ đã ly hôn ?
Đối với người mẹ mà nói, bất luận đối phương có bao nhiêu tiền, chỉ cần là tái hôn thì nhất định sẽ không đồng ý. Cho dù có tiền con gái cũng sẽ bị thiệt thòi.
- Thẩm tiên sinh kia trước đây có từng kết hôn chưa? Có con chưa?
Giản Nhân Nhân:
-……………
Quả nhiên là bắt đầu mở chế độ mẹ vợ rồi.
Đừng vậy mà.
-Nhân Nhân, mẹ nói con nghe, con không thể lấy người đã có 1 đời vợ. Càng không thể gả cho người ta rồi làm mẹ kế, nói thế nào cũng đều khó nghe!
-………………..
-Con nói đi chứ, anh ta rốt cuộc có kết hôn chưa, có con hay không?
Mẹ Giản Nhân Nhân câu này cố ý nói lớn lên, Thẩm Tây Thừa đi phía sau cũng nghe được.
Thẩm Tây Thừa:
-…………….
Bố Giản cũng không thích Thẩm Tây Thừa. Cho dù đối phương tuấn tú, lịch thiệp, cho dù đối phương có quyền có thế.
Đây không phải mẫu con rể ông mong muốn, không phải vì cậu ta không ưu tú, mà vì cậu ta quá ưu tú.
-Thẩm tiên sinh, cậu với con gái chúng tôi làm sao mà quen biết vậy?
Cha của Giản Nhân Nhân uyển chuyển nói:
-Hai đứa nhìn không giống đã quen biết lâu. Trước đây Giản Nhân Nhân chưa có đến Đế Đô, mới đến vài tháng nay thôi.
-Vài tháng trước, chúng con biết nhau trong 1 bữa tiệc.-Thẩm Tây Thừa không thay đổi sắc mặt nói liều.
-Bây giờ con chúng tôi mang thai rồi, cậu tính như thế nào?
Nói thật, cha của Giản Nhân Nhân thật sự muốn đánh cho Thẩm Tây Thừa 1 trận. Chỉ là giờ đang ở địa bàn của người ta, ông đành nhẫn nhịn.
Cha của Giản Nhân Nhân không thể chấp nhận việc con gái mang thai. Tuy nhiên bây giờ việc đã rồi, đánh đập chửi mắng con bé cũng không giải quyết được gì. Như lời con gái nói, nó đã là người lớn rồi. Nếu Thẩm Tây Thừa nói không chịu nhận trách nhiệm, cha của Giản Nhân Nhân thật sự không biết ông sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Đối với một người cha mà nói, con cái của ông chính là cái vảy ngược.
Cho dù đối phương có tiền có quyền, ông cũng không sợ liều mạng.
Thẩm Tây Thừa trầm lặng vài giây, anh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Giản Nhân Nhân.
Khoảng thời gian im lặng ấy, cha của Giản Nhân Nhân không nhịn được đã nắm tay thành nấm đấm.
-Con sẽ chịu trách nhiệm.
Thẩm Tây Thừa chỉ có thể nói như vậy. Bây giờ tình huống đột nhiên thay đổi, cuối cùng nên làm gì vẫn nên bàn bạc lại với Giản Nhân Nhân rồi tính.
Cũng như Giản Nhân Nhân từ đầu đến cuối đều không nói với cha mẹ cô ấy rõ ràng. Anh nghĩ cô có lí do của mình. Trước khi biết Giản Nhân Nhân nghĩ gì, anh sẽ không thay cô ra quyết định.
Một câu " Con sẽ chịu trách nhiệm" đã làm cha của Giản Nhân Nhân an tâm rồi.
Trên bàn ăn, người nhà họ Thẩm cười nói vui vẻ, còn người nhà họ Giản thì im lặng không nói gì, không khí thật ngượng ngùng.
Thẩm Danh Thắng không biết rõ toàn bộ sự tình, cho rằng cha mẹ của Giản Nhân Nhân từ xa tới đây, hẳn là đã biết chuyện Giản Nhân Nhân có thai. Ông lườm con trai mình, đứng lên tự mình rót rượu cho cha mẹ của Giản Nhân Nhân.
- Đáng lẽ chúng tôi phải đến gặp anh chị. Vậy mà lại phiền anh chị phải vất vả tới đây. Chuyện này là chúng tôi thiếu chu toàn.
Cha của Giản Nhân Nhân không biết nên trả lời sao cho ổn. Ông vốn không giỏi giao tiếp, đến lấy lòng hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa thôi còn không xong, căn bản là không biết làm sao để nói chuyện với người dày dặn kinh nghiệm thương trường như Thẩm Danh Thắng.
Ông nội bà nội của Thẩm Tây Thừa như thể người vô hình. Có điều họ cũng rất nhiệt tình với cha mẹ của Giản Nhân Nhân, không hề có ý khinh khi. Điều này làm cho hai vợ chồng họ thoải mái hơn nhiều.
Nếu như đến tỏ vẻ bề ngoài bọn họ cũng không muốn, đến sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, vậy thì sau này con gái họ gả vào đây không biết sẽ phải chịu khổ đến cỡ nào.
-Ông bà thông gia, không biết phong tục cưới hỏi chỗ ông bà thế nào? - Bà Thẩm cười vui vẻ - Anh chị đây yên tâm, đừng nói Giản Nhân Nhân có thai, cho dù cháu không có thai tôi cũng sẽ coi cháu như con dâu của mình. Anh chị không biết chứ, thằng con nhà chúng tôi trước đây chỉ chăm chăm vào sự nghiệp. Đã hơn 30 tuổi rồi, cũng nên kết hôn rồi có con thôi. Ngôi nhà rộng lớn như vậy, không có con cháu thật sự rất lạnh lẽo.
Thật ra trong lòng mẹ của Giản Nhân Nhân nghĩ gì, mẹ của Thẩm Tây Thừa đoán được hết. Dù sao cùng là phụ nữ với nhau, bà nói ra câu này, trong lòng mẹ của Giản Nhân Nhân đã biết kết quả.
Thẩm Tây Thừa chưa kết hôn cũng không có con.
-Chúng tôi rất thích Nhân Nhân. Dù hai nhà không cùng 1 vùng, phong tục tập quán có thể không giống. Nhưng tôi nghĩ thế này, có thể tổ chức hôn lễ ở nhà anh chị 1 lần, rồi làm ở Đế Đô 1 lần. Tôi biết họ hàng thân thích cũng không tiện xa xôi lên đây. Gả con là chuyện đại sự, không thể qua loa, phải thật náo nhiệt. Nghĩ đến điểm này, tôi thấy cứ tổ chức bên anh chị 1 lần, rồi bên tôi 1 lần, họ hàng 2 nhà đều đông đủ vui vẻ. Không biết anh chị thấy sao?
Không hổ danh là bà Thẩm. Giản Nhân Nhân cảm nhận rõ ràng khi bà nói ra câu này, trên gương mặt của mẹ Giản Nhân Nhân biến hóa vô cùng sinh động.
-Không biết phong tục bên anh chị thế nào, nhưng nhà chúng tôi đều sẽ đáp ứng được.
Bà Thẩm nháy mắt với Giản Nhân Nhân:
-Không giấu gì anh chị, con bé Nhân Nhân tôi mới nhìn đã thích rồi. Sau này cũng như con gái ruột của tôi. Chỉ 1 lời, sẽ không để con bé hối hận, không để anh chị hối hận khi đem con gái giao cho chúng tôi.
Câu nào cũng đều vì cô. Giản Nhân Nhân biết, sau buổi nói chuyện hôm nay, cha mẹ sẽ nhất quyết để cô sinh ra đứa con này.
Sự tình thật sự đã đến bước đường tệ nhất rồi.
Con đường trước mắt cô giờ đây chỉ có hai ngã thôi.
Một là gả cho Thẩm Tây Thừa, làm bà Thẩm, sinh đứa bé ra.
Hai là phá thai, rồi bố mẹ sẽ đưa cô về quê. Sau này, đừng nói là ở lại giới giải trí, đến cả cơ hội xông xáo bên ngoài cũng không còn nữa.
Giản Nhân Nhân cúi đầu và cơm, chọn giả chết.
Thẩm Tây Thừa thấy cô như vậy cũng không tiện mở lời. Sau đó nhân vật chính là 2 người bọn họ 1 lời cũng không nói, thật sự biến thành người vô hình.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ của Giản Nhân Nhân với mẹ của Thẩm Tây Thừa cùng nhau bàn về chuyện kết hôn. Cha của Giản Nhân Nhân thì bị cha của Thẩm Tây Thừa kéo đến thư phòng uống trà nói chuyện.
Từ đầu đến cuối, hai đôi vợ chồng dường như đều không hỏi con mình xem có muốn kết hôn hay không.
Đúng, vào lúc này, ý kiến của bọn họ căn bản không quan trọng. Dẫu sao giữa bọn họ cũng đã có 1 đứa con, con đã có rồi, không kết hôn chả lẽ lên trời?
Có con rồi đương nhiên phải kết hôn, đây là chuyện không cần bàn cãi.
Thẩm Tây Thừa cùng Giản Nhân Nhân ngồi bên bể bơi. Lúc này nắng không gắt mà nhiệt độ cũng không quá thấp.
Giản Nhân Nhân ngẩn người nhìn mặt nước, cô không biết nên quyết định như thế nào nữa.
Nếu cô nói với bố Giản mẹ Giản rằng cô muốn phá thai, họ sẽ phản ứng thế nào? Nhất định sẽ phản đối. Đương nhiên nếu cô kiên trì muốn phá, không có ai có thể cản được cô. Nhưng sau khi xảy ra hết thảy, cha mẹ Giản Nhân Nhân cũng không ngăn cản việc con gái mình theo đuổi ước mơ nữa. Tuy ngoài mặt nói phản đối nhưng trong lòng vẫn âm thầm ủng hộ.
Bởi vì bọn họ đều nghĩ Giản Nhân Nhân sẽ không có thành tích gì, nên cho cô ra ngoài bôn ba, đến khi nào thấy đủ rồi thì quay về.
Bọn họ sẽ cho cô về quê, khiến cô chấp nhận cuộc sống mà họ đã an bài.
Cô có thể phản kháng, có thể chạy trốn. Nhưng đến lúc đó cha mẹ Giản Nhân Nhân sẽ làm gì nữa đây.
Giản Nhân Nhân thật sự thì có thể chống lại cha mẹ cho cuộc sống của chính mình, có thể không quan tâm cảm xúc của họ. Nhưng cô thì không thể, vì đây không phải là cha mẹ cô. Đây cũng không phải là mạng sống của cô. Không thể khiến họ buồn, họ tổn thương mà xem như không có chuyện gì.
Quan trọng nhất là cha của Giản Nhân Nhân sức khỏe không tốt. Năm ngoái đi kiểm tra thì bị cao huyết áp. Lúc chủ nhân thân xác này kiên quyết muốn đến Đế Đô, đã làm cho cha mình tức đến suýt phải nhập viện. Việc lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước. Bây giờ ông nghe đến chuyện nhà họ Thẩm muốn cầu hôn mới bình tĩnh lại. Vừa rồi cô còn thấy bố Giản len lén uống thuốc.
Nếu giờ cô muốn phá thai, bố Giản sẽ thế nào đây?
Cô thật sự không dám đánh cược.
Bởi vì lúc chưa trở thành Giản Nhân Nhân, cô cũng đã nghe bố kể, một đồng nghiệp của ông mắc bệnh cao huyết áp, bị đứa con làm cho tức điên, lúc đó cấp cứu không kịp thời, nên xuất huyết não qua đời.
Cô nào dám liều, càng dựa vào cái gì mà liều chứ.
Thẩm Tây Thừa ngồi kế bên cô, không nói một lời nào. Dường như từ lúc quay về, anh chẳng nói được mấy câu.
Nếu cô không có con, dựa theo tính cách của bố mẹ Giản nhất định sẽ kêu cô chia tay với Thẩm Tây Thừa, bởi vì bọn họ không môn đăng hộ đối. Nhưng cô đã có thai, bọn họ làm cha mẹ, dưới tình huống đối phương muốn chịu trách nhiệm cưới cô, ý kiến của cô đã không còn quan trọng.
Như rất nhiều bậc phụ huynh khác, họ thương cô, điểm này không có gì bàn cãi.
Giản Nhân Nhân biết bản thân không nên xoắn quýt thêm nữa. Cô để tay lên bụng mình, nhìn Thẩm Tây Thừa nói:
- Bây giờ quyết định vẫn còn trong tay tôi chứ?
-Phải.
-Thậm chí tôi muốn kết hôn, anh cũng chấp nhận?
-Phải.
Giản Nhân Nhân nhìn anh, chầm chậm nói:
-Sau này tôi vẫn muốn đóng phim. Có thể sẽ không có thành tích gì, cũng có thể đi sẽ tìm công việc khác, dẫu sao tôi vẫn còn trẻ.
Dường như đoán được quyết định của Giản Nhân Nhân, biểu cảm của Thẩm Tây Thừa cuối cùng cũng thay đổi. Anh nhìn Giản Nhân Nhân, rất lâu sau mới gật đầu.
Giản Nhân Nhân nghĩ nghĩ lại hỏi:
-Anh thật sự cảm thấy chỉ vì đứa bé này mà kết hôn cùng tôi cũng không vấn đề gì sao?
Trước đây, bởi vì cô quyết định phá thai nên trong lòng Thẩm Tây Thừa nghĩ thế nào không quan trọng. Nhưng bây giờ cô muốn sinh đứa bé này ra, kết hôn với anh. Vậy anh có đồng ý hay không, trong lòng nghĩ như thế nào, cô muốn làm cho rõ ràng.
Nam nữ khác nhau. Đàn ông không mang cần nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, có khả năng mãi khi đứa bé ra đời mới thật sự có tình cảm. Trong lòng Thẩm Tây Thừa có tình nguyện kết hôn với cô không? Cô không phải kiểu buộc anh phải chịu trách nhiệm, buộc anh phải cùng cô tiến đến hôn nhân. Nếu trong lòng anh không muốn hoặc đã có người thương, vậy thì lại phải đưa ra quyết định khác.
Người từ đầu đến cuối ngồi như pho tượng là Thẩm Tây Thừa cuối cùng cũng mở miệng:
-Không phải. Tôi nghĩ em hiểu lầm rồi.
-Là sao?
-Tôi không phải kết hôn với ai cũng được, cũng không phải ai có con với tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm cưới người đó. - Thẩm Tây Thừa không muốn nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình. – Bởi vì người đó là em, cho nên sẽ khác.
+ "
-------oOo-------