Mẹ Giản cực kỳ cẩn thận, sợ chăn trong khách sạn không được sạch sẽ, hôm qua đã mua hai bộ mới. Sáng nay đã mang đi giặt sạch, đến chiều chỉ việc làm khô là xong. Bà cùng họ đi đến khách sạn, giúp bà Thẩm và Thẩm Tây Thừa trải ga giường mới cho sạch sẽ xong mới rời đi.
Thẩm Danh Thắng trước đây chưa từng ở loại khách sạn như thế này, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng ông biết đây là khách sạn tốt nhất ở vùng này, người nhà họ Giản cũng rất tận tình rồi.
Bà Thẩm từ toilet đi ra, qua phòng bên cạnh, gọi cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa, liền trở về phòng hỏi chồng:
- Tây Thừa đâu?
- Nó đi tiễn mẹ vợ về rồi.
-Vẫn là con trai rất hiểu chuyện.
Thẩm Danh Thắng cười lạnh hai tiếng:
- Nó đối với tôi chưa từng thân thiết quan tâm như vậy.
Bà Thẩm trầm mặc. Đừng nói đến ông ấy, tới bà đây, thân làm mẹ cũng chưa được hưởng thụ qua sự quan tâm như vậy. Khó tránh người ta đều nói mẹ vợ thương con rể....
-Đừng nói cái này nữa, tôi thấy người nhà Giản gia hình như đang vì chuyện của hồi môn mà lo lắng.- Bà Thẩm đương nhiên cũng có mắt nhìn người. Bà ngồi trên giường, ga trải trên giường đều là loại mới được giặt sạch sẽ. Buổi tối bà có thể ngủ ngon mà không cảm thấy khó chịu rồi.- Thật ra, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, hình như chúng ta đang tạo áp lực cho nhà họ?
Thẩm Danh Thắng có chút sững sờ:
-Của hồi môn?
-Phải, nên bảo Tây Thừa đi khuyên họ một chút cũng được, để tôi đi thì không thích hợp cho lắm.
-Tuy Giản gia với chúng ta không môn đăng hộ đối. Nhưng tôi nhìn ra được, họ là người thành thật.- Thẩm Danh Thắng xúc động nói. - Người trong nhà này đều không tồi, đúng như lời ông cụ nói.
Thực ra, người trong gia đình như Thẩm gia, luôn muốn kết giao với những người an phận, thành thật lại có thể tin cậy được. Cho dù là một người đứng đầu trong việc giao tiếp như bà Thẩm cũng không ngoại lệ. Lý do bà thích Giản Nhân Nhân, không chỉ vì đứa bé trong bụng cô, mà là vì hỏa nhãn kim tinh của bà nhìn ra được, Nhân Nhân là cô gái rất biết an phận, nội tâm đơn giản. Hiểu con không ai bằng mẹ, bà Thẩm cảm thấy, mặc dù tuổi tác có chênh lệch hơi lớn, nhưng người như vậy lại rất hợp với con trai bà.
Tô Vi mặc dù cái gì cũng tốt, điều kiện mọi mặt đều rất phù hợp. Có điều người quanh năm suốt tháng ở trong giới kinh doanh, cư xử khôn khéo, thủ đoạn cũng lợi hại; trở thành nữ chủ nhân của gia đình đương nhiên rất ổn. Nhưng bất đắc dĩ là, con bà lại cứ không thích dạng này.
Thân làm mẹ, đương nhiên hiểu con trai hơn ai hết. Bà Thẩm biết, nếu con trai có không có chút tình cảm nào với Giản Nhân Nhân, thì làm sao có thể chịu để người khác sắp đặt được, nói kết hôn là kết hôn? Đến bây giờ con bà mới chịu đồng ý kết hôn, mặc dù phần lớn đúng là vì đứa bé, nhưng bà tin rằng con mình có hảo cảm với Nhân Nhân. Sau khi kết hôn, cả hai có thể từ từ bồi đắp tình cảm.
Thẩm Tây Thừa đang trên đường đưa mẹ Giản trở về nhà. Trong lúc đợi đèn đỏ, mẹ Giản thuận miệng liền nói một câu:
-Chợ hoa quả ngày mai có đợt anh đào mới, phải mua cho Nhân Nhân một ít, nó rất thích ăn món này.
Đèn xanh sáng lên, Thẩm Tây Thừa lại quay đầu ở đoạn phía trước, lái xe hướng về tiệm trái cây gần nhất.
Đợi đến khi xe dừng phía trước, mẹ Giản mới kinh ngạc liền hỏi:
- Sao lại dừng xe ở đây, có phải là không nhớ đường không?
Thẩm Tây Thừa lắc đầu, nhẹ nhàng cởi dây an toàn, xuống xe đứng ở trước cửa xe nhìn về phía mẹ Giản và nói:
- Phiền dì đợi con một lát, con có chút chuyện, sẽ quay lại ngay.
-À, vậy được.
Chưa đến 10 phút sau Thẩm Tây Thừa đã quay lại, anh mang theo hai chiếc thùng giấy, để ở cốp sau của xe.
-Tiểu Thẩm à, những gì hôm nay dì nói với con, tất cả đều là xuất phát từ đáy lòng. Nhân Nhân nhà dì, tuy nó là con gái một trong nhà, nhưng dì và bố nó cũng không nuông chiều nó quá. Chắc con cũng biết hoàn cảnh gia đình dì, so với nhà con thực sự không đáng chú ý. Trước đây, dì không hề nghĩ tới muốn gả nó vào nhà có điều kiện, dì chỉ muốn con gái mình có thể hạnh phúc, vui vẻ. Mọi người đều nói nhà giàu thì tốt, tuy dì không hiểu rõ tình hình ra sao, nhưng cũng xem trên mấy bộ phim truyền hình rồi, dì chỉ sợ Nhân Nhân không thích ứng được.
Mẹ Giản biết những lời này, lấy thân phận mẹ vợ có thể nói với con rể, cũng là đánh tiếng khéo với anh.
Thẩm Tây Thừa mặc một chiếc sơ mi trắng, anh xắn tay áo đến khuỷu tay một cách thoải mái. Mẹ giản vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tây Thừa giống một diễn viên nào đó, mà mãi bà chưa nhớ ra được.
Có thể là do tin vào câu “tâm sinh tướng mạo”, mẹ Giản rất có hảo cảm với Thẩm Tây Thừa. Bà luôn nghĩ rằng những người nho nhã, lịch sự như vậy sẽ là người tốt.
-Dì, dì đừng lo lắng quá.
Rất kỳ lạ, rõ ràng Thẩm Tây Thừa không nói thêm một lời nào để trấn an bà. Nhưng chẳng hiểu vì sao, bà lại rất an tâm.
Mãi đến khi dừng xe, Thẩm Tây Thừa mang theo cái cái thùng để phía sau cốp theo mẹ Giản lên lầu, bà mới biết được, thì ra lúc nãy anh vào cửa hàng hoa quả để mua anh đào.
Một hành động nhỏ này, đã dễ dàng làm dịu đi mọi lo lắng trong lòng bà.
Bà vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tây Thừa đối với con gái bà không lạnh cũng không nhạt. Hiện tại, bà thấy chỉ là không biết cách biểu hiện tình cảm mà thôi, chứ trong lòng thật ra rất để ý. Bằng không sao có thể vì một câu nói thuận miệng của bà mà quay đầu xe, mua hẳn hai thùng anh đào được.
Giản Nhân Nhân đã tắm xong, thay bộ đồ ngủ, đang cuộn tròn trên sopha xem tivi.
Nhìn thấy Thẩm Tây Thừa tới, cô vẫn rất kinh ngạc. Nhìn thấy hai cái hộp trong tay anh, cô lập tức hiểu ngay.
-Tiểu Thẩm, con ngồi đi, dì đi bổ ít dưa hấu cho con ăn.
Mẹ giản lấp tức cầm lấy tay bố Giản đi vào trong bếp. Thoáng chốc trong phòng khách chỉ còn hai người, Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân.
Giản nhân nhân vỗ vỗ xuống ghế, ý bảo anh ngồi xuống.
Thật ra, ý của cô là bảo anh ngồi trên sopha, chứ không phải là ngồi bên cạnh cô, lại còn ngồi gần như vậy nữa.
-Hai bác khi nào lên máy bay. Ngày mai, tôi cùng anh đi tiễn họ nhé.
-Trưa mai. Em không cần phải dậy quá sớm đâu, tôi đưa bố mẹ đi là được rồi.
Giản Nhân Nhân lắc đầu:
- Tôi vẫn nên đi tiễn thì hơn, bằng không cứ cảm thấy không phải cho lắm.
Dù sao bọn họ cũng từ xa đến đây, bố mẹ cô không đi tiễn họ thì còn có thể hiểu được. Cô không đi tiễn họ thì có vẻ không lễ phép, không tôn trọng họ.
Thấy cô cương quyết như vậy, Thẩm Tây Thừa đành phải đồng ý.
Đợi sau khi Thẩm Tây Thừa đi rồi, Giản Nhân Nhân cũng định quay trở về phòng ngủ, nào ngờ bị mẹ chặn lại, tiếp tục một màn tâm sự giữa mẹ và con gái.
-Mẹ thấy tiểu Thẩm rất tốt. Không cần biết trước đây giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, bây giờ đã có con rồi, cũng sắp cưới rồi, con nên cùng nó trải qua những ngày vui vẻ. Mẹ cũng là người từng trải, mắt nhìn người cũng không đến nỗi nào, Tiểu Thẩm trừ việc tuổi có hơi lớn một chút, mọi phương diện khác đều xứng với con. Trong lòng mẹ hiểu rõ, không phải vì con có thai, nhà chúng ta chắc chắn không thể kết thông gia với nhà họ được.
Giản Nhân Nhân :
“Nếu không phải con mang thai, con cũng không kết hôn với anh ta.”
Nói như thể cô giở đủ thủ đoạn, cố tình để mang thai ấy.
-Đương nhiên, mẹ cũng không phải người cổ hủ. Không cần biết nhà đó nhiều tiền như thế nào, quyền lực ra làm sao. Sau khi kết hôn rồi, cũng nên có ranh giới và quy củ.- Mẹ Giản cũng thương con gái, liền thở dài một hơi.- Ngoại tình, đánh người, đánh bạc, hút chích, bốn thứ này đều không được dính vào. Con gái do mẹ sinh ra, đương nhiên mẹ thương chứ. Con đừng trách mẹ bắt buộc con phải kết hôn cùng cậu ấy, đây là chuyện không còn cách nào nữa rồi. Đương nhiên, mẹ sẽ đẩy con vào hố lửa, phàm chỉ cần cậu ấy đụng đến một trong bốn điều trên, nếu con muốn ly hôn mẹ sẽ ủng hộ con.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Giản Nhân Nhân.
Cô còn tưởng bất luận chuyện gì xảy ra, bố mẹ Giản đều sẽ không cho cô ly hôn.
-Kết hôn chưa xong đã nói đến chuyện ly hôn.
Bố Giản đi qua đúng lúc nghe được câu cuối, bèn cau mày trách.
-Bố mẹ, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ trước đây.
Giản Nhân Nhân cũng sợ những kiểu tâm sự thế này, nên vội vàng trở về phòng, đóng chặt cửa lại.
-Bà sao lại nói những chuyện này với con gái.- Gương mặt bố Giản thể hiện sự không đồng tình.- Con gái còn chưa kết hôn đã nói đến chuyện ly hôn. Nếu vì thế mà sau này gặp tí việc cỏn con nó đã muốn ly hôn thì phải làm sao hả?
-Ông cũng có nghe hết câu chuyện đâu. Tôi nói là ngoại tình, đánh người, đánh bạc và hút chích, gặp những cái này thì phải lập tức ly hôn.
Bố Giản vẫn không tán thành.
-Sau này, bà đừng đụng cái lại nói với con gái ly hôn này kia, để Tiểu Thẩm nghe được thì không hay.
-Tôi làm sao để cậu ấy nghe được chứ.
Hiệu quả cách âm trong nhà không tốt lắm, những lời hai vợ chồng nói ngoài phòng khách, Nhân Nhân đều nghe thấy. Một mặt cô cũng được an ủi, vì dù sao trong lòng mẹ Giản cũng chỉ vì thương con gái quá thôi, chí ít vẫn còn đường lui, không đến mức bảo cô kết hôn rồi không được ly hôn. Nhưng một mặt khác, cô cảm thấy thật bất đắc dĩ, ngoài bốn điều mà mẹ giản nói, chuyện như không có tình cảm hay tính cách không hợp...cũng rất quan trọng mà.
Chỉ là, dường như trong lòng bố mẹ, lấy lý do không có tình cảm để ly hôn thật là đáng buồn cười.
Đương nhiên, cô vẫn sẽ yên ổn sống chung với Thẩm Tây Thừa. Cũng như bố Giản đã nói vậy, còn chưa kết hôn, nói đến chuyện ly hôn làm gì.
*
Buổi sáng thứ hai, Nhân Nhân vừa thức dậy liền thấy tin nhắn của Thẩm Tây Thừa. Anh nói đang ở dưới lầu đợi cô, nhìn lại thời gian đã là nửa tiếng trước. Cô nhắn tin trả lời rồi xong lập tức đánh răng rửa mặt, thay đồ chải tóc gọn gàng rồi xuống lầu.
-Thật xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.- Giản Nhân Nhân cảm thấy có chút xấu hổ. –Thực ra báo thức kêu rồi, tôi lại tắt đi. Chỉ định nằm thêm tầm 5 phút nữa nhưng...
-Không sao đâu.
Thẩm Tây Thừa đợi cô lên xe rồi đưa cho cô một túi giấy:
-Bữa sáng.
Đúng là cô chưa kịp ăn sáng, nhưng không nghĩ là anh lại chuẩn bị cho cô, thật thần kỳ.
Bà Thẩm cực kỳ vừa lòng với việc Giản Nhân Nhân ra sân bay tiễn vợ chồng mình. Mãi đến lúc làm thủ tục, bà vẫn còn nói với chồng về chuyện này.
Sân bay rất đông người, không khí lưu thông cũng không tốt lắm. Giản Nhân Nhân theo Thẩm Tây Thừa vào bãi đỗ xe, chuẩn bị trở về. Cô còn chưa kịp lên xe, đã nghe thấy một giọng nữ xen lẫn tiếng kéo rương hành lý ở phía sau:
- Giản Nhân Nhân?! Đúng là cậu rồi!
Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa cùng quay đầu lại, là một nam một nữ.
Người đàn ông kéo chiếc vali màu hồng phấn, có vẻ không được phù hợp cho lắm.
Sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ trên gương mặt cô gái kia cũng không biết có phải là thật lòng hay không.
Giản Nhân Nhân có ký ức của nguyên chủ, nên cô biết hai người trước mặt này là ai…
Bạn trai cũ chia tay trong hòa bình và người bạn học vốn chẳng có qua lại gì từ thời cấp ba.