Văn nhân mặc khách, lấy chuyện trà trộn vào lầu xanh làm thú vui phong nhã. Hôm nay có một đám danh sĩ thanh lưu tập trung tại Lưu Hương Các uống rượu thi thơ, trong số những người này không thiếu danh sĩ đại phu của Nội các, Hàn lâm học sĩ, sĩ tử hiếu học đương triều, càng có không ít người đã có thanh danh, đương nhiên bốn hoa khôi đứng đầu Lưu Hương Các tài nghệ song toàn cũng làm nền trong đó.
Các nàng không chỉ cầu danh, mà còn cầu cơ duyên nhân duyên, mong muốn tìm được một lang quân như ý, đó mới là mục đích thực sự của các nàng.
Những danh sĩ thanh lưu này đều chen chúc trong một gian phòng lớn, uống rượu thi thơ, ôm kỹ nữ tiếp rượu vào lòng tiêu dao, sung sướng.
Lúc tiếng đàn tính tang truyền đến, không ai trong số bọn họ chú ý tới, ngược lại vẫn chuyện giòn như pháo rang, ngâm thơ đối ẩm, cố hết sức thể hiện tài hoa của bản thân, không chỉ là vì muốn chiếm được nụ cười xinh đẹp của hoa khôi mà càng là vì muốn chiếm được sự khen ngợi của đám bạn.
Tiếng đàn tính tang trong phút chút thay đổi, giống như ngựa thần lướt gió tung mây, như nước chảy mây trôi, trở nên hùng hồn sôi sục, lại giống như rồng bay lên trời, khí thế bàng bạc, xao động lòng người.
"Ồ, nhạc khúc này rất mới." Trong đám sĩ tử có người không nhịn được nghiêng tai lắng nghe.
Tất cả mọi người có mặt ở đó cũng nghe ra được âm luật của nhạc khúc này rất mới mẻ, rất trôi chảy trái ngược với những âm luật mà bọn họ từng biết, quan trọng hơn hết là khí thế bàng bạc của cuộc sống chìm nổi, mỉm cười giữa trời xanh, khiến cho bọn họ ai nấy đều không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, tập trung lắng nghe.
Bạch Linh bị bán vào Lưu Hương Các từ nhỏ, khổ học âm luật hơn mười năm, được xưng là cao thủ âm luật, mười ngón tay của nàng ta khẽ vuốt dây đàn, tập trung tất cả tinh thần vào trong âm luật hùng hồn sôi sục, rung động đến tận tâm can này.
Kết thúc khúc nhạc, nàng ta quay về phía Diệp Khôn dịu dàng cúi người thi lễ, áy náy nói: "Kỹ thuật đánh đàn của Bạch Linh nông cạn, không cách nào biểu diễn ra cảnh giới đó, thực sự xấu hổ."
Tuy đã hoàn toàn tập trung vào nhạc khúc này, nhưng nàng ta vẫn thực sự cảm thấy bản thân không cách nào đàn ra được thần vận khí thế của nhạc khúc này, trên gương mặt trơn mịn, lộ ra mấy phần ngượng ngùng và tiếc nuối.
Nhạc khúc mới mẻ này nhất định sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ, lưu danh ngàn đời, nhưng bản thân nàng lại không cách nào đàn ra được thần vận và khí thế bàng bạc của nhạc khúc này, sao không hối tiếc cho được?
Diệp Khôn mỉm cười an ủi: "Bạch Linh cô nương không nên tự trách, biểu diễn lần đầu tiên mà có được cảnh giới như vậy chứng tỏ kỹ thuật đàn của cô nương đã là hiếm có trong thời đại này rồi."
Anh cũng là nói lời thật lòng, hoàn toàn không hề nịnh nọt, mới nghe anh ngâm nga ba lần mã đã có thể đàn ra được trình độ như vậy, quả thật đáng được xưng tụng là cao thủ âm luật.
Bạch Linh biểu diễn không ra cảnh giới đó cũng không có gì lạ, nhạc cụ của cổ đại sao có thể so sánh được với nhạc cụ ở hiện đại, đó chính là khác biệt một trời một vực. Nhạc khúc “biển xanh một tiếng cười” phiên bản của Hồng Kong do cả một ban nhạc hòa tấu, mới có thể diễn ra được khí thế bàng bạc, hùng hồn của nhạc khúc này.
Ồ, có rồi, trong nước không phải có một ban nhạc nữ hòa tấu nhạc khúc “biển xanh một tiếng cười” này sao? Ở đây không có ban nhạc, vậy thì thử hòa tấu bằng sáo xem sao?
Diệp Khôn khẽ mỉm cười hỏi: "Bạch Linh cô nương, không biết trong Lưu Hương Các này có cao thủ thổi sáo không?"
Nàng ta lập tức dặn dò tỳ nữ đi mời Lam Yến đến, bản thân thì nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Diệp Khôn sau đó rót đầy một ly rượu, hai tay nâng lên, phóng khoáng nói: "Bạch Linh kính công tử một ly."
Diệp Khôn cười ha ha: "Có thể được Bạch Linh cô nương đích thân mời rượu, Diệp mỗ đúng là có phúc ba đời."
Anh nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn.
"Công tử, tại hạ cũng mời người một ly, tại hạ xin phép được uống trước." Mục Hiếu Trung quỳ ngồi nâng ly kính rượu. Hắn thực sự không ngờ Hoàng Thượng lại là cao thủ âm luật, hơn nữa khúc nhạc này lại đàn ra được tiếng lòng của những người luyện võ như bọn họ, vung kiếm giang hồ, có ân báo ân có oán báo oán, mỉm cười giữa trời xanh, vô cùng sung sướng.
Diệp Khôn vô cùng đắc ý, xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ có thể thấy được vô số người chen chúc đứng bên ngoài cửa, nếu không nhờ có cấm vệ Long Hổ giữ cửa, chỉ sợ rằng cửa sổ đã bị xé rách rồi. Lựa chọn lầu xanh để nổi tiếng, đúng là đường tắt dễ đi, bắt đầu từ bây giờ, đại danh Tích Hoa công tử sẽ truyền khắp hoàng thành cho xem, ha ha.
Rất nhanh, một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp theo sau tỳ nữ bước vào phòng, nàng chính là Lam Yến, một trong bốn hoa khôi hàng đầu của Lưu Hương Các, am hiểu về thổi sáo.
"Lam Yến muội muội, vị này chính là Diệp công tử, còn vị này là Mục công tử." Bạch Linh nắm tay của Lam Yến dẫn tới giới thiệu: “Nhạc khúc ‘biển xanh một tiếng cười’ là do vị Diệp công tử này sáng tác."
"Lam Yến tham kiến hai vị công tử." Lam Yến dịu dàng cúi người hành lễ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Diệp Khôn, ánh mắt động lòng người tràn ngập vẻ kính phúc với người nào đó giống hệt Bạch Linh.
Lúc nãy nàng ở phòng bên cạnh tiếp những danh sĩ thanh lưu kia, khúc nhạc ‘biển xanh một tiếng cười’ mà Bạch Linh đàn đã làm những người có mặt ở đó chấn động. Tất cả danh sĩ thanh lưu đều kinh sợ, dồn dập cảm thán người sáng tác ra khúc nhạc hùng hồn này nhất định là thánh thủ âm luật đương thời có một không hai. Bọn họ đều đang đoán cao thủ sáng tác ra khúc nhạc này là vị nào?
Lam Yến cũng là cao thủ âm luật, cũng nghe ra được Bạch Linh biểu diễn nhạc khúc này dường như vẫn chưa thể hiện hết được thần vận và khí thế hùng hồn của nhạc khúc này.
Không phải nàng ta nghi ngờ kỹ thuật đàn của Bạch Linh tỷ tỷ, mà là nàng ta luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cho nên không thể nào làm cho nhạc khúc này đạt được độ hoàn mỹ vốn có của nó, đến khi tỳ nữ của Bạch Linh tỷ tỷ qua mời nàng ta, thì nàng ta lập tức hiểu rõ dụng ý của Bạch Linh tỷ tỷ, tỷ ấy muốn hai người hòa tấu đàn và sáo.
Trong lòng nàng rất muốn gặp cao nhân sáng tác ra nhạc khúc này, Bạch Linh tỷ tỷ vừa cho người qua mời, nàng lập tức bỏ lại đám thanh lưu danh sĩ, hứng thú chạy tới.
Không ngờ người sáng tác nhạc khúc này, Diệp công tử lại còn trẻ đến thế, đã vậy còn rất tuấn tú, nho nhã lễ độ, không huênh hoang như các công tử thế gia kia, cũng không kiêu ngạo như danh sĩ thanh lưu, ngược lại hắn rất khiêm tốn thân thiện, trong chớp mắt Diệp Khôn đã lấy được sự hảo cảm và sùng bái của Lam Yến.
"Thần khúc công tử, Lam Yến vô cùng kính nể." Nàng ta nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Diệp Khôn, ngón tay trắng như ngó sen nâng ly rượu lên nói: "Lam Yến xin kính công tử một ly."
Thời đại này, giữa nam và nữ cũng sẽ uống mấy ly, các cô nương lăn lộn trong chốn lầu xanh càng phải thường xuyên tiếp khách uống rượu, ai nấy cũng luyện được tửu lượng vô cùng tốt, uống cạn một ly, gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng ta ửng hồng lên, thêm mấy phần quyến rũ khiến người khác rung động.
Được tiểu mỹ nhân thanh thuần đáng yêu như thế mời rượu, cho dù là rượu phạt cũng phải uống, Diệp Khôn cười híp mắt nói: "Quá khen, Lam Yến cô nương mời rượu, tại hạ sao dám chối từ?"
"Công tử chê cười rồi." Lam Yến cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như lửa đốt của hắn, không biết tại sao, tim nàng đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai gò má của Lam Yến đỏ bừng, nàng len lén liếc nhìn Diệp công tử anh tuấn phóng khoáng, nhìn từ góc độ nào hắn cũng thật mê người. Nàng ôm ngực, trời ơi, nàng sao thế này? Chẳng lẽ mới gặp một lần mà đã thích người ta rồi?
Bạch Linh nhìn thấy hết cảnh này, không hiểu ra bỗng có cảm giác trống rỗng mất mát vô cớ, bất giác khẽ thở dài một hơi.
Nàng nhìn ra được, thần thái của Diệp công tử đã thu phục được trái tim của Lam Yến, từ sùng bái chuyển thành yêu mến, vốn dĩ nàng không tin cái gì gọi là vừa thấy đã yêu, nhưng từ trong mắt của Lam Yến rõ ràng đã để lộ ra tình cảm yêu mến của muội ấy đối với Diệp công tử.
Diệp công tử anh tuấn phóng khoáng, gia thế tốt, lại có tài hoa, càng đáng quý hơn chính là làm người khiêm tốn, hoàn toàn không có dáng vẻ kênh kiệu gì cả, quả thật xứng đáng là nam tử tốt trên đời này.
Nam tử tốt như vậy có nữ tử nào mà không yêu mến chứ?