“Chàng...chàng nhất định là có chuyện quan trọng, không rời ra được?” Lam Yến giải thích hộ cho người nào đó.
Người ta thường nói tình yêu làm con người trở nên mù quáng, người yêu cuồng nhiệt đều như bị mù, Lam Yến chính là đang mắc triệu chứng điển hình, trong mắt nàng, trong tim nàng ấy chỉ có hình bóng tiêu sái mê người của ai đó, không chứa được bất kỳ người đàn ông nào khác nữa.
“Bạch Linh tỷ...!” Lam Yến dậm dậm chân, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng như mây chiều.
Thanh Ngọc cắn hạt dưa, dáng vẻ lười nhác, nói: “Nghe nói Diệp công tử viết quảng cáo hộ cho Cung quả phụ, các tỷ muội có nghe nói chưa?”
Các cô nàng không khỏi than thở một tiếng, chuyện này, ầm ĩ như thế, cả Hoàng thành không ai không biết, không ai không hiểu?
Nếu là thiên kim tiểu thư chưa rời khuê các thì đã đành, cho dù là nữ tử nông thôn đứng đắn cũng còn tốt hơn Cung quả phụ kia nhiều, nhưng Diệp công tử lại cứ thích qua lại với Cung quả phụ kia...
Thị phi về quả phụ thường nhiều, sao Diệp công tử không để ý đến danh tiếng bản thân vậy chứ? Các nàng cảm thấy lo lắng hay cho hắn.
Nên biết rằng, danh sĩ thanh lưu là danh tiếng đáng nói nhất, cho dù ngươi một bụng kinh luận, văn tài cao siêu, mà danh tiếng không tốt thì cũng sẽ bị người ta khinh bỉ, đừng mong được vào triều làm quan nữa.
Danh tiếng, được tích lũy từng chút một, có được không dễ dàng, rất nhiều học tử nghèo một đời, đến chết vẫn lặng lẽ không tiếng tăm.
Diệp công tử đang tự phá hủy danh tiếng của bản thân, đùa với tiền đồ gấm lụa rộng mở, sao bọn họ không lo lắng cho được?
“Hay là, chúng ta khuyên Diệp công tử?” Thúy Vân là người có tính cách dịu dàng nhất trong năm cô gái, đến cả nàng ấy cũng sốt ruột thì những người còn lại càng không cần nói nữa.
“Ừm, phải khuyên Diệp công tử mới được, để tránh làm chậm trễ tiền đồ gấm vóc của chàng ấy.”
Các cô nàng ai nấy vẻ mặt nghiêm túc, vì tiền đồ rộng mở của Diệp công tử, quả thực phải khuyên chàng hẳn hoi, đừng để chàng qua lại gần quá với Cung quả phụ kia, tốt nhất là không được có bất cứ quan hệ nào.
Cô gái tốt trong trắng trong thiên hạ còn nhiều lắm, dựa vào tướng mạo và danh tiếng của Diệp công tử, không biết có bao nhiêu cô gái tranh nhau gả cho chàng, bao nhiêu cô gái mộng xuân YY với chàng, sao chàng cứ thích một quả phụ chứ?
Đây là hàng loại kém, thời đại duy chỉ có học hành, các cô nàng cũng không ngoại lệ, cho dù Diệp Khôn có nghèo rớt mồng tơi, bọn họ cũng sẽ không do dự lấy thân báo đáp, sống ngày tháng khổ một chút cũng không sợ, chỉ cần phu thê ân ái là được.
Đương nhiên tỏng lòng bọn họ vẫn dệt ên giấc mộng hoàn mỹ vô khuyết, đó là Diệp Khôn đỗ trạng nguyên, đề tên bảng vàng, được vào triều làm quan, tạo phúc cho thiên hạ bách tính nghèo khổ, lưu danh sử sách.
“Ta…” thấy các tỷ muội đều nhìn mình, Vân Ngọc tỏ vẻ bất an: “Ta…”
Lam Yến cười trêu nói: “Vân Ngọc tỷ tỷ, tỷ đừng có thoái thác nữa, trong tất cả chúng ta, chỉ có tỷ là khéo ăn nói nhất.
Lam Yến nói là sự thật, trong các nàng, Vân Ngọc là biết cách ăn nói nhất, để nàng ấy ra mặt khuyên Diệp công tử là thích hợp nhất.
Nhưng, ngoài Bạch Linh là từng có tâm sự với Vân Ngọc rồi, những người khác đều không biết Vân Ngọc đang rất băn khoăn trong lòng, không biết nàng ấy có ăn nói đâu ra đấy được như bình thường không?
Vân Ngọc khẽ căn môi, do dự một lát, cuối cùng gật đầu nhận, nàng cũng là bị thuyết phục bởi tài văn chương của Diệp Khôn, bội phục sát đất, nếu không phải từng có ý nghiêng về Lý Minh Bác thì nàng đã không do dự mà chấp nhận Diệp Khôn, cũng không cần đau khổ do dự như bây giờ.
Diệp công tử tài hoa như thế, nếu vì danh tiếng bị ảnh hưởng mà không được làm quan thì thật là đáng tiếc, thôi được rồi, cho dù không vì bản thân, vì Lam Yến muội muội cũng được, từ đại nghĩa mà nói, vì toàn bộ bách tính trong thiện hạ, nàng sẽ dốc hết sức để khuyên nhủ Diệp công tử, dù gì thì cũng nên thử một lần.
Trong lòng các cô gái, bọn họ đều cho rằng, dựa vào tài năng xuất chúng của DIệp công tử, thăng quang phong hầu, là chuyện tất nhiên. Nhưng bọn họ không biết sự phức tạp chốn quan trường, còn tàn khốc hơn cuộc chém giết khốc liệt trên chiến trường hai năm trước? Quan, không dễ làm đâu!
***
Diệp Khôn vừa bước vào cửa sau Lưu Hương Các thì tú bà quyến rũ, đẫy đà đã lao đến như một cơn gió, mũi còn thính hơn chó gấp trăm lần, người còn chưa tới, tiếng khóc kinh khiên động địa, ầm ĩ tới trước.
“Diệp công tử à, xin cứu nô gia với…” Nước mắt tú bà như lũ lụt tràn đê, giàn dụa, khóc vô cùng đau lòng, giống như trong nhà có người thân thiết nhất vừa mới chết vậy.
“Hừm…” Diêp Thiên cũng mơ màng không hiểu vì sao bà ta đột nhiên khóc, bình thường anh phản ứng nhanh mà giờ cũng không phản ứng lại kịp.
Ngạn Thiên Hổ bước lên trước ba bước, đẩy tú bà đang khóc thương tâm ra ngoài vòng năm bước, sự an toàn của Hoàng Thượng là trên hết, bất cứ ai cũng không được đến gần Ngài ấy trong vòng nàm bước, trừ khi Hoàng thượng cho phép.
“Diệp công tử à, xin hãy cứu gia với.” Tú bà khóc lóc sụt sùi, nằng nặc cầu xin Diệp Khôn cứu mạng, khóc cả nửa ngày cũng chưa nói ra nguyên nhân.
“Bà có chuyện gì thì từ từ nói, rốt cuộc là làm sao?” Diệp Khôn bây giờ đang đóng vai công tử thế gia phong lưu phóng khoáng, cho nên hành sự không khoa trương, vô cùng khiêm tốn, thái độ với tú bà cũng rất khách khí.
“Công tử mời qua bên này ngồi.” Tú bà bỗng lại cười tươi như hoa, trở mặt cũng nhanh quá, nước mắt giàn dụa nói ngừng là ngừng, nếu tiến vào Hollywood, chắc chắn sẽ dành được giải Ảnh hậu.
Diệp Khôn không biết bà ta có chuyện gì, đi theo bà ta vào một sương phòng ở hậu viện.
Tỳ nữ bưng trà nước, điểm tâm lên xong lui ra, bốn cẩm vệ Long Hổ đứng canh ngoài cửa, Ngạn Thiên Hổ cung kính đứng sau lưng Diệp Khôn, đôi mắt như hổ, nhìn chằm chằm làm tú bà run cả người, đứng ngồi không yên.
“Diệp công tử à, nô gia cầu xin Ngài một chuyện...” Tú bà đưa khăn tay chấm chấm nước mắt, khóc lóc nói: “Từ khi Ngài đến Lưu Hương Các, Thanh Ngọc và mấy cô nương kia đều không chịu tiếp khách, Ngài cũng biết...”
Thanh Ngọc, Thúy Vân, Vân Ngọc, Lam Yến là chiêu bài của Lưu Hương Các, cũng là những người có thu nhập cao nhất, các công tử có tiền để có được nụ cười của bốn mỹ nữ này dù phải chi hàng nghìn lượng bạc cũng không chớp mắt một cái.
Từ sau khi Diệp Khôn tới Lưu Hương Các, cũng không biết đã dùng ma pháp gì, làm cho bốn đại hoa khôi dưới tay bà ta ai nấy cứ như mất hồn, từ chối tiếp khách.
Bốn mỹ nữ bán nghệ không bán thân, tiếp khách hay không còn phải xem tâm tình của bọn họ, tú bà cũng không ép được bọn họ đi tiếp khách, bốn hoa khôi từ chối tiếp khách thì Lưu Hương Các một ngày tổn thấy N lượng bạc, tú bà sao không cuống lên cho được?
Nghe nói Diệp công tử đến rồi, bà ta giống như túm được cọng cỏ cứu mạng, khóc lóc cầu xin Diệp Khôn nói đỡ giúp, bảo bốn hoa khôi ra tiếp khách.
Diệp Khôn vốn đang cười rất thân thiện, đột nhiên sầm lại, mắt híp chặt lộ ra ánh nhìn sắc bén lạnh người.
Xư nhà nó, anh đây là chân long thiên tử, vua của một nước, sao mày dám bảo phụ nữ của anh đi tiếp khách?
Vốn dĩ, Hoàng đế là anh đây nghèo rớt mồng tơi, vốn định ủy khuất năm cô gái ở lại Lưu Hương Các thêm vài ngày, đợi Thiên Vận Đường mở cửa, kiếm được bộn tiền, sẽ chuộc thân cho năm cô, sau đó mua nhà cửa, sắp xếp nơi ở cho các nàng.
Anh đây không cưỡng ép đã là nể mặt với bà ta rồi, còn dám bảo người phụ nữ của anh đây đi tiếp khách? Trời cao đất rộng, thể diện của anh đây lớn nhất!