Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 62: Trò hay đặc sắc



"Lưu đại nhân, cám ơn, phần nhân tình này, Hầu mỗ đây nhớ kỹ, sau khi Trương các lão về, hạ quan sẽ báo cáo với ông ấy, ha ha." Hầu Diệu Tông vừa dứt lời, mang theo đám thuộc hạ nghênh ngang rời đi.

Lưu Chính Văn chỉ cảm thấy như khí lực toàn thân bị hút hết, hai chân mềm nhũn, phốc một tiếng, ngã xuống đất, xiêm y toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, rét căm căm vô cùng khó chịu.

Mấy người hắc y vệ này, thật sự quá kinh khủng, làm người ta nghe mà biến sắc.

"Lưu... Lưu đại nhân... Hắc y vệ này có lai lịch gì thế?" Tú bà vội vàng cầm lấy tay ông ta, ngay cả đường đường là quan nhị phẩm thượng thư bộ lại cũng sợ hãi hắc y vệ như vậy, lời nói lúc Hầu đại nhân rời đi, rõ ràng biết ông chủ giấu mặt của Lưu Hương Các là Các lão đại nhân, vẫn không sợ hãi như vậy, may mắn vừa rồi bà ta không gọi người động thủ, nếu không…

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, bà ta không khỏi sợ run cả người.

Lưu Chính Văn cũng không nhịn được sợ run cả người, vừa nghe đến ba chữ hắc y vệ, trong lòng của ông ta cũng cảm thấy một sự sợ hãi khó hiểu, nếu thật sự rơi vào tay những người này, nhất định sẽ sống không bằng chết…

"Lưu... Lưu đại nhân..." Tú bà đột nhiên nhớ đến Diệp Khôn, vị Hầu đại nhân mà ngay cả quan lớn như thượng thư bộ lại đại nhân cũng sợ hãi nghe theo sự phân công của Diệp Khôn, đây chẳng phải là nói, khả năng Diệp Khôn còn lớn hơn?

Lưu Chính Văn còn chưa tỉnh hồn nghe bà ta nói chuyện Diệp Khôn xong, trên mặt lộ vẻ cổ quái, Diệp Khôn? Thiên hạ người trùng tên trùng họ rất nhiều, nhưng không biết tại sao, vừa nghe đến tên của Diệp Khôn, ông ta cảm thấy một loại nổi hết da gà.

Tên hoàng thượng, không phải là Diệp Khôn sao? Những tên khác có thể trùng tên trùng họ, chỉ có tên Diệp Khôn, nước Đại Chu tuyệt đối chỉ có một cái duy nhất, tên này ai dám gọi, phần ăn cơm trên cổ xác định phải dọn đi.

Chẳng lẽ, thật sự là hoàng thượng?

Nếu như là hoàng thượng, vừa ý đám hoa khôi Thanh Ngọc, ông ta ngược lại thả lỏng một chút, mặc dù cảm thấy rất đau lòng, nhưng bán một nhân tình lớn cho hoàng thượng, cũng có chỗ để nói lại với phía ân sư.

Trong Ỷ Vân Lâu, Diệp Khôn liên tục thở dài nhận lỗi với mấy người, thái độ rất thành khẩn, chúng nữ cũng không giận anh, chỉ là cảm thấy vẫn chưa xem được tình huống gặp mặt thế này, nhiều ít có chút tiếc nuối mà thôi, trong lòng các nàng, lại tiếc thay cho Diệp Khôn, kỳ ngộ hiếm có như thế, anh lại bỏ lỡ, thật sự rất đáng tiếc.

"Tiểu sinh vì có chút chuyện gấp phải xử lý, nhất thời không thoát ra được, chư vị cô nương thứ lỗi." Diệp Khôn nói, lại thi lễ với chúng nữ, lúc này, anh đã lấy được khế ước bán thân của năm người, hơn nữa, Ngạn Thiên Hổ vừa thấp giọng bẩm báo, phần diễn của Lý Minh Bác, đã sắp xếp xong xuôi, đợi lát nữa sẽ bắt đầu diễn, nhất định vô cùng đặc sắc.

"Diệp công tử, nô nhận tội với ngài, Diệp công tử ngài đại nhân đại lượng, sẽ không trách tội nô chứ?” Tú bà tô son trét phấn lần nữa lắc lắc thân hình như rắn nước bay vào, trước mắt liên tiếp nhận lỗi.

Khế ước bán thân của năm người anh cũng cầm trong tay rồi, tâm trạng lúc này của Diệp Khôn rất tốt, khách khí với bà ta mấy câu, tú ba cũng đã mơ hồ đoán được thân phận Diệp Khôn từ trong miệng Lưu Chính Văn, lúc này liều mạng nịnh nọt: "Diệp công tử ngồi tạm, rượu và thức ăn sẽ xong ngay, xem như là nô bồi tội cho ngài."

Diệp Khôn mỉm cười gật đầu, vui vẻ tiếp nhận, cái danh hoàng đế này của anh vốn là vang dội, lúc này giả trang thành công tử thế gia, vào Lưu Hương Các vẫn phải thu lệ phí, chỉ có điều, mấy người Thanh Ngọc cam tâm tình nguyện ở với anh, bỏ qua phần lớn phí tổn mà thôi, có người mời khách, không ăn cũng uổng.

Một bữa tiệc rượu phong phú nhanh chóng dọn lên, tú bà lệnh cho đầu bếp lấy ra toàn bộ sở trường, so với bình thường, không biết phong phú gấp bao nhiêu lần, điều này làm mấy người trong lòng đều cảm thấy tò mò.

Đây chính là tiệc rượu phong phú nhất Lưu Hương Các, ngoại trừ lão bản sau màn Trương các lão đại nhân, người khác không thể có đãi ngộ đặc thù này, tú bà đổi tính rồi sao? Hay là uống nhầm thuốc? Sao lại nịnh bợ Diệp công tử như thế?

Mặc dù Diệp Khôn tự đặt ra cần kiệm, tự mình đặt ra quy củ một bữa ba món một canh căn bản, nhưng đồ ăn lại thay mới, sơn hào hải vị, chưa từng thiếu.

Thức ăn ngon miệng, nhưng anh không muốn có bụng bia quá sớm, cho nên cũng không ăn uống nhiều, trong bữa cũng ăn rất ít, phần lớn là nói chuyện phiếm với mấy người phụ nữ, nói một số chuyện thú vị trong sinh hoạt hàng ngày.

Lời nói càng nhiều, càng khó tránh khỏi lỡ miệng, không ít một số chuyện lạ thốt ra, làm chúng nữ động lòng, trong lòng càng thêm bái phục và ái mộ anh.

Nhìn thấy người chị em quăng ánh mắt cổ vũ đến, người mang sứ mệnh Vân Ngọc đang do dự không biết mở miệng thế nào, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào lớn.

Thích nhiều chuyện, là một trong những bản tính của con người, mấy cô gái này cũng không ngoại lệ, đều đứng dậy, chen chúc nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn biết xảy ra chuyện gì.

Các cô gái ở Lưu Hương Các có phân năm bắc khúc, Nam khúc, là những người như Thanh Ngọc, bán nghệ không bán thân, Bắc khúc, thì nữ tử phong trần chân chính bán mình.

Nam Khúc Bắc khúc, chỉ cách nhau một bức tường, có cửa nhỏ, có hộ vệ canh gác, người bình thường không được vào loạn, cô gái ở Nam Bắc khúc cũng không giao lưu, để tránh làm bẩn thanh danh của các cô gái Nam Khúc.

Lúc này, ở sân giữa Nam Bắc khúc, mấy người hộ vệ hung thần ác sát đang vây quanh một thanh niên gần như lỏa lồ quyền đấm cước đá, bên cạnh cũng có một kỹ nữ gần như lỏa lồ, nhưng lớn tuổi, phong vận cũng cũ, lớn tiếng mắng chửi gì đó.

Cẩn thận nghe ra, mới biết là người trẻ tuổi kia đến tầm hoa vấn liễu, sau khi chơi gái xong không có tiền, không bị hộ vệ đánh mới lạ.

Nhưng mà, khẩu vị của người trẻ tuổi kia dường như có chút quá, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp ở Bắc Khúc có nhiều mà, sao cứ phải chọn một kỹ nữ già gấp đôi tuổi mình, có lẽ có chút luyến mẫu rồi, nhưng mà, điều này cũng không thể trách hắn ta, không ít người đều có ham mê khác lạ, chỉ là giấu kín, không lộ ra mà thôi, muốn trách chỉ có thể trách người trẻ tuổi này không may mắn.

"Công tử, người nọ hình như có chút quen mắt." Ngạn Thiên Hổ cũng mở cửa sổ bên kia ra xem náo nhiệt, hắn ta là cao thủ võ thuật, nhãn lực đương nhiên tốt hơn người bình thường.

"Có chút quen mắt?" Diệp Khôn có vẻ giật mình kinh ngạc: "Quá xa, ta không nhìn rõ, ngươi nhìn xem đó là ai?"

Đám Thanh Ngọc cũng dường như cảm thấy người thanh niền không có tiền cũng dám đến chơi gái, bị hộ vệ ra sức đánh kia có chút quen thuộc, chỉ là cách quá xa, nhìn không rõ lắm.

"Công tử, hình như là một trong ba vị công tử lần trước mời ngài uống rượu." Ngạn Thiên Hổ gãi gãi đầu, dáng vẻ cố gắng suy tư: "Tên hình như…hình như là…là cái gì đấy?"

Đừng nhìn hắn ta người to cao lớn, là loại người thô kệch tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, nếu như ngươi thật sự cho rằng như vậy, bị hắn ta bán còn thay hắn ta kiếm tiền cũng không biết.

Nhưng chúng nữ quả thật bị diễn tả của hắn ta làm mơ màng, người thô kệch to lớn như Ngạn Thiện Hổ, phần lớn là tâm địa thẳng thắn, nói chuyện trực tiếp, sẽ không gạt người.

Người nói vô ý, người nghe cố tình, Vận Ngọc nghe xong tâm hồn thiếu nữ trầm xuống, gương mặt dần tái nhợt.

Bóng dáng của người nọ vốn làm nàng cảm thấy rất quen, chỉ là cách quá xa, không nhìn rõ tướng mạo của người kia, trong lòng vẫn chưa xác định được là ai mà thôi, nghe Ngạn Thiên Hổ nói như vậy, nàng hình như cảm giác được là ai rồi, lập tức cảm thấy như có một con dao nhọn cắt vào trong lòng nàng, loại đau khổ này, lập tức diệt hết mọi nhớ nhung của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.