Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 64: Thu toàn bộ năm



Thời đại này, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng người nào đó một lần nạp năm thiếp, mặc dù tư tưởng Thanh Ngọc, Thúy Vân có chút phóng khoáng, nhưng nhất thời vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng buồn.

Bạch Linh, Vân Ngọc lại giống như đã sớm có tâm lý chuẩn bị, chỉ là ửng hồng mặt, cúi đầu xuống, không lên tiếng.

Lam Yến đơn thuần thì đầu tiên ngẩn ngơ, gương mặt lập tức ửng hồng, thấp giọng nói: "Như vậy cũng tốt, năm tỷ muốn chúng ta lại ở chúng nhau, sau này sẽ không tách ra."

"..." Thanh Ngọc thở dài một tiếng trong lòng, bình thường năm tỷ muội không rời xa nhau, nhưng chung phu, làm sao người ta chịu được?

Cảm giác bàn tay trái thả dưới bàn bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy, nàng không khỏi giật mình, không cần nhìn, nàng cũng biết là Vân Ngọc muội, vì Vân Ngọc ngồi bên trái nàng.

Thúy Vân trong lòng loạn lạc cũng cảm thấy Bạch Linh tỷ tỷ dưới bàn cầm tay mình, không khỏi đưa ánh mắt hỏi thăm.

Bạch Linh nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa mà kiên định, còn có một chút bất đắc dĩ: “Muội muốn không nghĩ lần này sẽ hối tiếc cả đời sao?"

Lời của nàng ta, trong lòng Thanh Ngọc cùng Thúy Vân đều hiểu, loại nam nhân tốt gần như không còn trên đời như Diệp công tử, nếu như bỏ lỡ, cả đời nhất định sẽ tiếc nuối..

Dù sao, phụ nữ lưu lạc phong trần như bọn họ, cho dù có cưới hỏi đàng hoàng, cũng đã xác định chỉ có thể là mệnh thiếp, một thiệp với mười thiếp có gì khác sao? Quan trọng nhất là công tử có tình nghĩa với chúng ta, chịu chút ủy khuất thì có sao?

Huống chi, chúng ta đây là trèo cao rồi, nam nhân thần thánh hoàn mỹ như Diệp công tử, để mắt đến chúng ta là phúc phận của chúng ta, bỏ qua lần này, sẽ không còn cơ hội nữa.

Dưới ánh mắt khuyên bảo của nàng ta, Thanh Ngọc và Thúy Vân đều sâu kín thở dài một tiếng, xem như tán thành lời nói của Bạch Linh, cũng chấp nhận chuyện trước mắt có phần làm các nàng cảm thấy lúng túng này.

Bạch Linh nhìn Diệp Khôn, chậm rãi nói: "Có thể được công tử yêu mến, là phúc phận từ kiếp trước của Bạch Linh và mọi người, chỉ mong công tử đừng phụ năm tỷ muội chúng tôi."

Diệp Khôn cuồng hỉ, đưa tay lên trời, son sắc thề: "Ta Diệp Khôn nếu như phụ năm vị cô nương, sẽ bị thiên lôi đánh!"

Oanh - -

Một tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ ra, làm gương mặt của năm người cả kinh.

Mịa, không phải chứ? Ông trời không nể mặt đến như vậy?

Diệp Khôn gãi đầu, cười khan nói: "Ông trời đánh xuống chỉ là nhắc nhở thôi, lần này mọi người có thể yên tâm rồi chứ?"

"Công tử, chúng ta tin ngươi, chúng ta tin ngươi, không cần thề độc loạn." Bạch Linh và mấy người sợ đến mức hoa dung thất sắc, cổ nhân tin rằng, ngẩng đầu ba thước có thần minh, cho nên không dám phát lời thề độc, nếu không sẽ gặp trừng phạt, công tử thề độc, làm cho tâm hồn thiếu nữ của các nàng cảm động không thôi, rồi lại vô cùng lo lắng.

Nếu như linh nghiệm, chẳng phải các nàng sẽ biến thành quả phụ sao? Ngươi có lòng là được, làm gì mà phải thề độc như vậy?

Năm người lập tức OK rồi, Diệp Khôn mừng rõ muốn cuồng tiếu một trận, nhưng mà, trước mặt năm vị mỹ nữ, vẫn phải giữ vững phong độ ga lăng, anh cười tủm tỉm chỉ vào hộp gấm nhỏ trước mặt năm người: "Đây là quà tướng công tặng cho các nàng."

Năm người lập tức xấu hổ đỏ bừng hai gò má, món quà trước mắt cũng là vật định tình, nhưng ngươi còn chưa đưa sính lễ, còn chưa cưới chúng ta qua cửa, đã tự xưng là tướng công rồi sao? Có xấu hổ không?

Lam Yến đơn thuần, trong lòng nàng, chỉ cần có thể gả cho Diệp Khôn, không cần phải để ý chuyện khác, bây giờ đạt được mong muốn, vui vẻ đến mắt phượng cũng híp lại, nàng là người đầu tiên vui vẻ mở hộp gấm nhỏ trước mặt, không khỏi hoan hô một tiếng.

Trong hộp gấm nhỏ là một trâm phượng bằng vàng, khảm một ít trân chân thượng đẳng, thủ công vô cùng tinh xảo, đây là đồ trang sức Diệp Khôn lấy từ trong cung ra, phẩm chất đương nhiên thượng đẳng, giá tiền cũng không nhỏ.

Trâm phượng này, xem như là vật định tình sao?

Lam Yến vui rạo rực cầm trâm phượng, nhìn trang giấy gấp lại đè xuống bên dưới, nàng cầm lên xem, không khỏi thấp giọng kêu một tiếng, kích động nói: "Công tử..."

Bạch Linh và mấy người khác cũng không tự mở hộp gấm trước mặt mình ra, mà toàn bộ đến bên cạnh Lam Yến quan sát, xem trên giấy kia viết cái gì.

Các nàng chỉ nhìn lướt qua đã rõ, đó là khế ước bán thân của Lam Yến, như vậy hộp gấm nhỏ trước mặt mình cũng sẽ có quà giống như Lam Yến vậy..

Những hoa khôi hồng lâu hoàng thành như các nàng, giá trị con người vốn không giống bình thường, chỉ cần cùng với khách uống chút rượu, đánh chút đàn, trò chuyện ngâm thơ đối ẩm gì đó, giá cả đã cao đến dọa người, không phải người bình thường có thể mời được, cho nên mới có khách vung tiền như rác mới gặp được.

Từ lúc tú bà bồi dưỡng các nàng, hao tốn không ít tâm huyết và tiền của trên người các nàng, đợi các nàng nổi lên, xem như là cây ra tiền, muốn chuộc thân, không có năm sáu vạn bạc mới lạ.

Công tử lại một hơi chuộc thân toàn bộ năm người, cái này tiêu pha bao nhiêu bạc đây?

Năm người cảm động đến đỏ mắt, các nàng không biết người nào đó dùng đặc quyền trong này, ép mua buộc bán, năm văn tiền chuộc thân cho năm người, các nàng không hỏi, Diệp Khôn cũng không ngốc mà nói ra.

"Ai, hôm nay là ngày tốt, sao mấy nàng lại khóc?" Diệp Khôn ân cần lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho các nàng.

Năm người mắc cỡ đỏ bừng má, nhưng mà, mỗi người đều có phần, đã có chút xấu hổ, tâm lý cũng cân bằng, ai cũng không cười ai, chỉ là cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ hạnh phúc.

Tướng công thật săn sóc tỉ mỉ, làm người ta ấm áp trong lòng, quá ngọt ngào, nhưng mà…nhưng mà…cũng cảm thấy khá ngại ngùng…

Dáng vẻ năm người thẹn thùng, xinh đẹp động lòng người, làm ngón trỏ của Diệp Khôn không khỏi động đậy, anh thừa cơ duỗi hai cái móng vuốt ra, ôm eo nhỏ của Bạch Linh và Thanh Ngọc, cười tủm tỉm nói: "Thường nói, duyên mười năm cùng một thuyền đi, duyên trăm năm ngủ cùng gối, Diệp Khôn có thể lọt vào mắt xanh các nàng, quả nhiên là phúc phận từ kiếp trước, ta nhất định sẽ hảo trọng, cho các nàng hạnh phúc vui vẻ!"

Bạch Linh và Thanh Ngọc bị anh đột nhiên ôm lấy, không khỏi xấu hổ, theo bản năng giẫy một cái, nhưng móng vuốt này giữ rất chặt, giãy không thoát, cũng chỉ đành ỡm ờ, ngại ngại ngùng ngùng tùy ý anh ôm, những người khác lại cười nhẹ, vừa ngượng vừa hâm mộ.

Lam Yến nhanh mồm nhanh miệng trêu ghẹo nói: "Tướng công thật thiên vị mà..."

"Công tử, Lam Yến muội không đợi được muốn động phòng rồi..." Vân Ngọc trêu ghẹo, đưa tay đẩy sau lưng Lâm Yến một cái.

Lam Yến không có phòng ngự kinh hô một tiếng, ngã vào trong lòng Diệp Khôn, muốn đứng dậy, lại bị hai tay Diệp Khôn ôm không tha, cho đến khi nàng mắc cỡ rúc đầu vào trong ngực Diệp Khôn.

Ôn hương nhuyễn ngọc đầy trong ngực làm Diệp Khôn không khỏi thú huyết sôi trào, vị trí nào đó rục rịch, nhưng mà, lúc này, anh cũng chỉ cố nén, tiếp tục giả vờ làm quân tử khiêm tốn.

Sáu người náo loạn trong Ỷ Vân Lâu một lúc, năm người mới quay lại phòng của mình, dọn dẹp châu báu, chuẩn bị rời khỏi Lưu Hương cư.

Ỷ Vân Lâu là phòng của Lam Yến, nàng thu dọn quần áo bên trong, Diệp Khôn thấy chúng nữ rời đi, xuyên qua bức rèm nhìn dáng người yểu điệu của Lam Yến, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Lam Yến đang xoay người cúi đầu nhặt quần áo, cảm thấy Diệp Khôn đi đến, đứng sau lưng nàng, hai gò má không khỏi ửng hồng lên, trong lòng lại có một cảm giác khẩn trương, một loại chờ đợi khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.