Nhìn thấy Hoàng Thượng ăn có vẻ rất ngon miệng, Tô Xuân Vinh và Trịnh Long Cơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Long Cơ còn len lén lấy khăn tay lau phần mồ hôi lạnh trên trán mình.
‘Thiên uy khó dò, hầu vua như hầu cọp’, giờ phút này, trong lòng bọn họ bất chợt dâng lên cảm giác như vậy.
Diệp Khôn ăn rất ngon miệng, rất nhanh đã cơm no rượu say, đương nhiên, loại rượu ngon Hoàng gia được xưng là ngon nhất nước, anh chỉ mới nếm thử một ngụm đã phun ra, so với rượu ngon của thời hiện đại thì chỉ có một chữ để đánh giá, đó chính là: tệ!
Hành động của anh khiến cho Tô Xuân Vinh và Trịnh Long Cơ vừa thở phào nhẹ nhõm lại ngay lập tức khẩn trương trở lại, Trịnh Long Cơ càng lo lắng đến toát mồ hôi hột: chẳng lẽ rượu có vấn đề sao?
Toàn bộ đồ ăn dâng lên Hoàng Thượng dùng đều đặc biệt được tiểu cung nữ và tiểu thái giám thử qua trước, một là đề phòng bị người khác hạ độc, hai là nếm thử mùi vị của món ăn, món nào thích hợp mới được bày lên bàn để cho Hoàng Thượng dùng.
Diệp Khôn đứng dậy, trừng mắt nhìn Trịnh Long Cơ và nói: “Từ ngày mai trở đi, mỗi bữa của Trẫm chỉ cần ba món mặn, một món canh là được, nhớ chưa?”
Trịnh Long Cơ sợ tới mức run cả người, vội vàng khom người đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài nhớ… nhớ rồi.”
Ông ta lén đưa mắt nhìn Tô Xuân Vinh với ý dò hỏi, Tô Xuân Vinh khẽ lắc đầu, trong lòng cũng khá buồn bực, ông không hiểu hôm nay Hoàng Thượng bị cái gì mà khác lạ như vậy?
“Dẫn đường, đến tẩm cung của Lan Phi.” Diệp Khôn nhớ lại lúc nãy bị Lệ Phi mồi chài đến mức bực mình, nàng ta dám mồi chài anh sao, vậy thì anh cũng mồi chài ngược lại, he he, hậu cung mỹ nữ nhiều như mây, chỉ riêng tiểu cung nữ thôi, người nào người nấy xinh đẹp, trẻ trung, anh đây còn sợ không có mỹ nhân để ôm à?
Anh muốn đến tẩm cung của Lan Phi, nhưng vì tên Hoàng đế chết tiệt đó chưa từng sủng hạnh Lan Phi bao giờ, cho nên trong ký ức không đầy đủ của hắn đương nhiên không có bao nhiêu ấn tượng với Lan Phi rồi, nên Diệp Khôn không biết Lan Phi ở cung điện nào, đành cho người dẫn đường đến đó.
Có tiểu thái giám dẫn đường ở phía trước, tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh hầu hạ bên cạnh, Diệp Khôn đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn tổng quản ngự thiện đường Trịnh Long Cơ và nói: “Thực đơn của phi tần thì năm món mặn và một món canh đi.”
Trịnh Long Cơ liền vội cúi người gật đầu, đợi sau khi Hoàng Thượng xoay người đi, ông liền cầm bình rượu vừa rồi Hoàng Thượng uống qua, cẩn thận nếm thử một ngụm.
Rượu này là rượu Khúc Dương Xuân, do Khúc Dương Tào gia tiến cống, được coi là loại rượu thượng đẳng tốt nhất của nước Đại Chu, mùi vị vẫn như vậy, cũng giống như mùi vị thường ngày Hoàng Thượng hay uống, không có vấn đề gì, nhưng hành động phun rượu vừa rồi của Hoàng Thượng rõ ràng là không hài lòng.
Điều này càng khiến ông cảm thấy buồn phiền trong lòng, quân tâm khó lường, ông lau mồ hôi hột trên trán mình, coi bộ lát nữa phải cho mời tổng quản Tô đến một chuyến, nếu không thì không biết ngày nào đó chọc giận Hoàng Thượng, cái đầu trên cổ không còn giữ được nữa.
Diệp Khôn đến Càn Thanh cung dưới sự hộ giá của các giáp sĩ, thái giám và cung nữ trong cung, tại Càn Thanh cung, giáp sĩ canh giữ bên ngoài, rồi đến thái giám, cung nữ cũng lần lượt hành lễ cung nghênh thánh giá.
Có tên tiểu thái giám vừa chuẩn bị đi vào trong bẩm báo Lan Phi nương nương để Lan Phi nương nương ra nghênh giá thì bị Diệp Khôn xua tay ngăn lại, anh bảo bọn họ đứng hầu bên ngoài rồi một mình đi vào trong.
Bên trong phòng ngủ, Lan Phi vừa tắm xong nên đầu tóc vẫn còn rối, trên người chỉ mặc áo ngủ lụa màu trắng mỏng như cánh ve, để lộ vóc dáng mê người, gương mặt không chút son phấn càng lộ ra vẻ hồng hào đến động lòng người, như thanh thủy phù dung, đoan trang cao quý lại có chút quyến rũ.
Lúc này đã là chạng vạng, đèn bên trong tẩm cung cũng bắt đầu được thắp sáng, dưới ánh đèn dịu hòa, nàng đang cùng thị nữ thân cận Hạnh Nhi cúi đầu xem gì đó, gò má hai người ửng đỏ ngượng ngùng.
Có lẽ do quá mức tập trung, hai người không hề phát giác ra Diệp Khôn đang đi vào.
Bên ngoài có thái giám và cung nữ canh chừng, thông thường thì không ai dám cả gan xông vào, nếu không thì sẽ bị diệt cả tộc, cho dù là bất cứ người nào muốn cầu kiến thì thái giám và cung nữ cũng sẽ thông báo một tiếng, nên Lan Phi và Hạnh Nhi cơ bản là không hề ngờ tới sẽ có người yên lặng không một tiếng động đi vào.
Diệp Khôn đi xuyên qua mấy lớp rèm mỏng, rồi nhẹ nhàng đi vào bên trong tẩm cung, nhìn thấy Lan Phi và Hạnh Nhi đang cúi đầu xem gì đó, nhất thời hiếu kỳ, bèn rón rén bước qua, đi đến sau lưng Lan Phi.
Lan Phi cảm giác có chút khác thường, nàng xoay người theo bản năng, sau đó hét ầm lên, luống cuống giấu tranh ra sau lưng.
“Hoàng…Hoàng Thượng…” Hạnh Nhi cũng giật mình, liền vội vàng cúi người hành lễ.
“Trong tay ái phi đang cầm gì vậy?” Diệp Khôn cười híp mắt hỏi, thực tế thì anh đã nhìn thấy rồi, những hình ảnh thêu trên tấm tranh đó là những cảnh ‘ấy ấy’, thủ công rất tinh tế và đẹp mắt, nhân vật rất sinh động, món này nếu như đem đến thời hiện tại thì giá trị của nó sẽ không thua gì giá trị của cả thành phố.
“Hoàng…Hoàng Thượng...” Lan Phi xấu hổ má đỏ bừng lên, nàng nhỏ tiếng nói: “Chàng… chàng đến từ khi nào vậy…”
Cái mà nàng và Hạnh Nhi xem là Xuân Cung Đồ, là do tam tỷ của nàng, Đổng Cát Nhung nhét vào tay nàng khi nàng xuất giá. Nữ nhân khi xuất giá, trưởng bối trong nhà sẽ lén nói cho họ biết động phòng hoa chúc phải làm như thế nào, bức Xuân Cung Đồ này cũng được coi là một học lý thuyết bằng lý thuyết.
Nữ nhân con nhà nghèo xuất giá thì thông thường cũng có bức tranh rẻ tiền được vẽ trên giấy, còn tiểu thư thiên kim thế gia xuất giá thì thông thường đều là tấm tranh được thêu thùa tỉ mỉ với giá cả đắt đỏ hơn.
Lần đầu làm chuyện nam nữ, Diệp Khôn vì nóng lòng ham muốn thể xác nên động tác thô lỗ, làm cho Lan Phi bị thương nặng, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nó hoàn toàn khác với những gì mà tam tỷ đã xuất giá từ sớm kể lại, nhưng nàng lại cảm thấy tam tỷ không có lý do gì phải lừa gạt nàng, cho nên thấy nghi ngờ trong lòng, sau khi hồi cung liền lấy tấm tranh thêu Xuân Cung Đồ ra thảo luận với Hạnh Nhi.
Một người là vừa mới trải nghiệm, một người thì chưa từng trải nghiệm, hai người như vậy có thể thảo luận ra kết quả gì? Chỉ có chăng là càng xem càng đỏ mặt, tim đập càng nhanh hơn, chỗ nào đó sâu trong người bất chợt cảm giác dâng trào, toàn thân bắt đầu tê dại, mềm nhũn không còn sức lực.
Hình ảnh xấu hổ này bị Hoàng Thượng nhìn thấy, Lan Phi ngượng đến không biết để mặt vào đâu, nàng chỉ ước gì dưới đất nứt ra một khe để nàng trốn vào.
Dáng vẻ thẹn thùng vô biên, má hồng ửng đỏ, kiều diễm như hoa tươi nở rộ trong tháng ba mùa xuân của mùa xuân đặc biệt diễm lệ mê người, Diệp Khôn không nhịn được nuốt mấy miếng nước bọt.
Trong lúc làm chuyện đó với Lan Phi, Diệp Khôn phát hiện nàng ấy vẫn còn trong trắng, vốn là người luôn coi trọng vấn đề trinh tiết nên anh rất thích, tức thì ôm nàng vào lòng, cười híp mắt, thì thầm nói bên tai: “Ái Phi, chuyện này một người không thể nghiên cứu được đâu, chúng ta cùng nghiên cứu nghiên cứu đi, thảo luận điều ảo diệu bên trong, đó mới là ý nghĩa thực sự của nhân sinh.”
“Hoàng Thượng chê cười thần thiếp…” Lan Phi xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, cái thần thái làm nũng đó càng quyến rũ động lòng người, câu mất hồn phách của đối phương.
Gả vào cung hơn một năm, Hoàng Thượng chỉ sủng ái mình Lệ Phi, khiến cho nàng cảm thấy vận mệnh của mình không bằng vận mệnh của một thôn nữ nghèo khó, ít ra thì họ vẫn được làm bổn phận của người phụ nữ, giúp chồng dạy con, ân ái sống cuộc sống hạnh phúc yên bình.
Cho đến hôm nay, cuối cùng thì Hoàng Thượng cũng lâm hạnh nàng rồi, điều này khiến cho nàng vừa ngạc nhiên, vui mừng vừa lo lắng, lo sợ đó chỉ là Hoàng Thượng nhất thời hứng lên, sau đó vẫn sẽ độc sủng Lệ Phi mà lạnh nhạt với nàng.
Buổi tối, cuối cùng Hoàng Thượng cũng đã đến, nàng vô cùng vui mừng, và cũng rất hạnh phúc, đồng thời cũng lo lắng khẩn trương không kém, nỗi đau trong lần đầu trước đó vẫn còn ám ảnh nàng.
Nhưng với thân phận là thê tử, từ nhỏ đã được dạy dỗ về tam tòng tứ đức, nên nàng không thể từ chối yêu cầu của trượng phu.
Giờ phút này, nàng vừa vui lại vừa sợ, trong long đầy mâu thuẫn.