Hàn Nguyên vừa dứt lời, bên ngoài cửa lớn có bốn tên thanh niên đồ đen nâng cáng đi vào rồi buông xuống giữa đại sảnh.
Trên cáng có một người dính đầy máu tươi đang cuộn người nằm, hơi thở mỏng manh, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhìn người nằm trên cáng một lát, ánh mắt Sở Hàn Tâm chợt cứng lại. “Tam gia!” Người nằm trên cáng chính là Hàn Lôi đi ra khỏi nhà từ lúc sáng.
Giờ phút này, cậu nằm cuộn người trên cáng, trên mình vết thương chồng chất, máu tươi giàn giụa. Dù đang trong cơn hôn mê, cơ thể cậu vẫn cứ thỉnh thoảng run lên. Trong lòng bàn tay phải của cậu còn đang nắm chặt một lệnh bài màu vàng nhuốm máu.
“Cho ta một lời giải thích!”
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Sở Hàn Tâm, Hàn Nguyên cảm thấy hơi giật mình.
Gã biết Sở Hàn Tâm đã bước vào Võ Đồ sáu sao, còn mình thì chỉ mới có Võ Đồ bốn sao. Một khi đối phương ra tay, gã liền thua chắc rồi.
Gã đành phải cố gượng cười nói: “Ha ha... Sở cô nương đừng tức giận, thật ra chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi.
Sáng nay, Hàn Lôi cầm kim lệnh gia tộc gây ầm ï trong chủ mạch, còn muốn tự mình xông vào phòng trưởng lão, thậm chí còn đánh bị thương vài tên con cháu trong gia tộc, vậy nên bọn ta mới phái người ngăn lại.
Trong quá trình ngăn lại, vài tên huynh đệ sơ ý ra tay hơi nặng, có điều ta đã măng bọn họ một trận rồi.
Bây giờ ta dẫn Hàn Lôi huynh đệ về đây, nhưng vì sợ Sở cô nương thấy rồi không vui, nên mới nói là không thấy. Là do ta tự ý quyết định không nói với Sở cô nương, Sở cô nương cũng đừng trách ta.
Cô yên tâm đi, không bao lâu nữa chúng ta đều là người một nhà, bọn ta sẽ bao hết chi phí dưỡng bệnh của Hàn Lôi."
Nghe Hàn Nguyên giải thích, Sở Hàn Tâm từ từ nắm chặt đôi bàn tay mảnh khảnh thành quyền, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy sương lạnh, một luồng khí thế nghiêm nghị lan ra từ trong cơ thể, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy căng thẳng.
Thấy vậy, Hàn Nguyên thay đổi sắc mặt, lập tức nói: “Sở cô nương, chắc là cô cũng biết hôm nay Hàn Lôi đi chủ mạch để làm gì.
Hàn Thần đại ca nói rằng hắn có thể bỏ qua chuyện này, tiếp tục làm theo thỏa thuận với cô, chỉ mong cô đừng xúc động, làm ra chuyện khiến mình phải hối hận.”
Nghe vậy, Sở Hàn Tâm dường như nghĩ tới gì đó, cả người hơi run lên, cơ thể vốn dĩ căng chặt dần dần thả lỏng, đôi nắm đấm đang siết chặt cũng buông ra.
Hàn Nguyên thấy vậy thì lau mồ hôi lạnh đổ trên trán, thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lớn gan đưa danh sách quà tặng lên.
“Sở cô nương, xin cô nhận lấy danh sách quà tặng. Hàn Thần đại ca nói rằng hắn đã chính thức báo với hội trưởng lão về hôn sự giữa hai người, chỉ cần hôm nay cô nhận sính lễ của hắn, thì ba ngày sau hắn sẽ tự mình đến cưới cô.”
“Đừng... đừng đồng ý với bọn họ, đại tỷ!"
Giờ phút này, trên cáng truyền đến một giọng nói nghẹn ngào yếu ớt. Hàn Lôi đã tỉnh lại từ lúc nào, đang khó khăn mà nhìn về phía Sở Hàn Tâm, cơ thể không nhịn được run rẩy lên.
Hàn Nguyên liếc Hàn Lôi một cái, nhíu mày nói: “Sở cô nương, hội trưởng lão đã đồng ý hôn sự giữa cô và Hàn Thần đại ca, nếu bây giờ cô từ chối... chắc cô cũng biết gia tộc sẽ trừng phạt chi nhánh nhà họ Hàn thế nào mà, đúng không?”
Nhìn danh sách quà tặng đỏ rực, Sở Hàn Tâm chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ giãy giụa. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Lôi cả người đẫm máu nằm trên cáng, rồi nghĩ đến người nào đó không hề có tu vi, không thể tự bảo vệ mình, Sở Hàn Tâm hơi run lên, rốt cuộc nhận mệnh mà nhắm mắt lại, che đi vẻ tuyệt vọng trong mắt, giơ tay nhận lấy danh sách quà tặng.
Có điều, khi tay Sở Hàn Tâm giơ lên trên không, đã bị một bàn tay to ấm áp khác kéo lại.
“Ta không đồng ý!”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Sở Hàn Tâm. Giọng nói không lớn, lại mang theo quyết tâm cứng như sắt.
Sở Hàn Tâm mở to hai mắt ra thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang che trước mặt nàng.
Bóng dáng gầy gò ấy đã từng đi ra khỏi tầm mắt nàng, khiến nàng thất vọng vô số lần. Bây giờ, bóng dáng ấy lại giống như một ngọn núi lớn che trước mặt nàng.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Hàn Mộc đột nhiên xuất hiện. Thậm chí ngay cả Băng Nhi và Trương quản gia đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Bọn họ cực kì hiểu biết vị gia chủ này. Sau khi lão gia chủ qua đời, Hàn Mộc liền trở nên nhát gan sợ phiền phức, để mặc cho người ta ức hiếp, đừng nói là người nhà bị nhục nhã, cho dù là bản thân hắn bị người ta chà đạp đủ điều, thì hắn cũng sẽ không dám làm ra bất cứ hành động phản kháng nào.
Vậy mà ngay hôm nay, vào giây phút mấu chốt, hắn lại đứng dậy ra mặt.
Hàn Mộc xuất hiện, khiến cho ý cười trên mặt Hàn Nguyên đột nhiên cứng lại. Gã nhìn thanh niên đứng đối diện mình với ánh mắt ngạc nhiên.
“Hàn Mộc!"
Từ lúc đi vào chi nhánh nhà họ Hàn, Hàn Nguyên không hề thấy sự tồn †ại của Hàn Mộc. Lúc này, trên mặt gã hiện lên vẻ bất ngờ, rồi lập tức chuyển
sang vẻ chế giễu: “Ha ha, Hàn Mộc, ngươi không ở nhà họ Chu làm con rể, sao lại rảnh rỗi về nhà mẹ để vậy?”
Đối mặt với sự chế giễu của Hàn Nguyên, mặt mày vốn dĩ không cảm xúc của Hàn Mộc chợt lộ ra ý cười.
“Ha ha... Hàn Nguyên, ta vốn là gia chủ chỉ nhánh nhà họ Hàn, ta xuất hiện ở đây không lạ chút nào!”
“Hừ!” Hàn Nguyên hừ lạnh, không chút khách sáo nói: “Ngươi xuất hiện ở đâu không liên quan gì đến ta. Có điều, hôm nay là ngày vui, Hàn Thần đại ca đưa sính lễ cho Sở cô nương, ngươi mau đi sang chỗ khác, đừng ra chướng mắt người tai”
Hiển nhiên là Hàn Nguyên không coi Hàn Mộc ra gì, nói với giọng điệu tràn đầy khinh thường chế giều.
Ý cười trên mặt Hàn Mộc càng đậm: “Ha ha... sao ta lại không biết chuyện vui này?”
Hàn Nguyên mặt mày khinh thường: “Ngươi tính thứ gì? Vì sao phải để cho ngươi biết?”
Ý cười trên mặt Hàn Mộc trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm Hứa Nguyên: “Ta tính thứ gì hả? Ta là chủ một nhà chỉ nhánh nhà họ Hàn, đại ca nhà ngươi muốn cưới Sở Hàn Tâm thuộc chỉ nhánh, có nên đi hỏi gia chủ là ta không?”
Hàn Nguyên bị ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của Hàn Mộc dọa cho giật mình. Nghe xong đối phương nói, sắc mặt gã lập tức trở nên cực kì khó coi.
Gã nhìn Hàn Mộc với ánh mắt như muốn giết người. Gã siết chặt nắm tay, mơ hồ có dấu hiệu ra tay. Nhưng nghĩ đến Sở Hàn Tâm đứng phía sau Hàn Mộc, cuối cùng gã vẫn cố nén giận, nói với Sở Hàn Tâm: “Sở cô nương, cô quyết định đi!”