Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 153: Ninh Châu càng ngày càng loạn



Từ khi nhìn thấy Giang Siêu, ông ta dùng tổng cộng ba cách xưng hô: Giang tiên sinh, Giang hầu gia, Giang hiền chất.

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn về phía Mộ Dung Cung với ánh mắt có chứa ý sâu xa.

Mộ Dung Cung dùng ba cách xưng hô để nói ra ý của mình với Giang Siêu.

Giang tiên sinh đại biểu cho việc ông ta đã biết Giang Siêu là lão sư của nhỉ tử mình.

Giang hầu gia đại biểu cho việc ông ta đã biết thân phận của Giang Siêu.

Về phần Giang hiền chất, ông ta đang nói cho Giang Siêu biết là mình không có ý xấu, nhân tiện kéo gần quan hệ.

“Mộ Dung bá phụ đã nói vậy thì tiểu chất coi như là trèo. cao”

Giang Siêu làm lễ vấn bối với Mộ Dung Cung.

Lại nói, khi ông nội hẳn còn là Tĩnh Biên hầu, ông ấy có mối quan hệ rất tốt với Tĩnh Quốc công Mộ Dung Địch.

Chỉ là bậc cha chú mới có qua lại với nhau, đến bậc con cháu bọn họ thì không còn qua lại nữa.

Mộ Dung Cung gọi hắn hiền chất là vì muốn kéo gần mối quan hệ, khiến bọn họ không đến mức xấu hổ khi nói chuyện, và vì làm dịu đi bầu không khí.

“Hiền chất nói gì vậy, hiện giờ ngươi đã khôi phục tước vị Tĩnh Biên hầu, nói ra là bá phụ trèo cao ngươi mới đúng.”

Mộ Dung Cung cười phất phất tay. Ông ta không có tước vị, về mặt thân phận đúng là không tôn quý bằng Giang Siêu.

Dứt lời, ông ta chợt đổi giọng nói: “Lần này hiền chất tới châu phủ là vì chuyện của tộc Dạ Lang hả?

Lão phu biết đại khái chuyện này, cũng biết bố cục của Trịnh An tại tộc Dạ Lang và huyện An Ninh. L

ão phu có thể ra mặt giải quyết chuyện này cho ngươi, nhưng mà lão phu có một điều kiện.”

Nghe vậy, Giang Siêu cảm thấy hơi bất ngờ khi Mộ Dung Cung chuyện gì cũng biết.

Có điều, Mộ Dung Cung có thể làm tri châu nhiều năm tại phủ Ninh Châu, nếu ngay cả một chút năng lực ấy cũng không có thì ông ta đã bị nhai hết xương cốt từ lâu rồi.

Giang Siêu tò mò là vì sao Mộ Dung Cung không báo với triều đình khi đã biết chuyện của Trịnh An?

Hay là triều đình cũng biết chuyện của Trịnh An, chỉ là không gây khó dễ?

“Chắc là hiền chất đang tò mò vì sao ta không báo với hoàng thượng chuyện của Trịnh An”

Mộ Dung Cung nhìn Giang Siêu, hơi thay đổi sắc mặt.

“Hiền chất còn nhớ chuyện của ông nội ngươi và chuyện ngươi được bổ nhiệm làm huyện úy huyện An Ninh không? Với sự thông minh của hiền chất, chắc là có thể đoán được ý đồ của hoàng thượng hả?”

“Đừng thấy lão phu là tri châu của một phủ mà hâm mộ. Nếu ngày nào đó hoàng thượng không vui thì kết cục của lão phu sẽ chẳng khác gì ông nội hiền chất. Với lão phu mà nói, chỉ cần người nhà bình an, lão phu có thể mặc kệ hết ai không cam lòng làm cấp dưới, ai có dã tâm đầy mình. Lão phu chỉ muốn mọi việc thuận lợi, người nhà bình an thôi.”

“Chỉ là Ninh Châu càng ngày càng loạn, sẽ rất khó để chuyện gì cũng suôn sẻ như mong muốn của lão phu. Mà hiền chất có thể giải quyết được chuyện của tộc Dạ Lang, lão phu tin vào năng lực của hiền chất.”

“Thật ra điều kiện của ta rất đơn giản. Chỉ cần hiền chất trở thành sư gia của ta, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này là được rồi”

Mộ Dung Cung mặt mày bất đắc dĩ nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin.

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn chăm chú vào Mộ Dung Cung một cái.

Tuy rằng hắn không biết Mộ Dung Cung nói thật hay nói dối, nhưng mà thái độ hiện giờ của Mộ Dung Cung rất chân thành, thậm chí còn không ngần ngại nói ra bí mật của ông ta.

Ông ta biết chuyện Trịnh An muốn tạo phản lại giấu giếm không báo lên trên. Nếu hoàng đế biết chuyện này thì chắc chắn sẽ giết cả nhà Mộ Dung Cung.

Mộ Dung Cung dám nói thẳng với hẳn, ngoài muốn thể hiện thành ý ra, thì chắc là biết hän sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

Đương nhiên, quan trọng nhất là ông ta biết Giang Siêu có chuyện muốn nhờ ông ta.

Rốt cuộc, nếu ông ta không ra mặt giải quyết chuyện tộc. Dạ Lang, thì Trịnh An tuyệt đối sẽ dùng chuyện này gây khó dễ cho Giang Siêu.

Khi ấy, Giang Siêu chỉ có một con đường chết thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.