Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 192: Đại nhân



Hoàng Thành tin răng nếu không có Giang Siêu ra tay thì Mộ Dung Cung tuyệt đối sẽ không thể khống chế được tây doanh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Rốt cuộc thì nếu Mộ Dung Cung có thể khống chế được thì ông ta sẽ không kéo dài đến bây giờ.

Tất cả đều là do Giang Siêu cho Mộ Dung Cung cơ hội. Có điều, ông ta không nghĩ ra được là Mộ Dung Cung đã làm thế nào mà làm được.

Lại nói, nếu không có Giang Siêu thì Mộ Dung Cung sẽ khó mà khống chế được tây doanh.

Điểm mấu chốt nhất là Giang Siêu giết chết Trịnh Tín và bốn gã tướng lãnh tâm phúc của Trịnh Tín.

“Đại nhân, tiểu vương gia tới” Lúc Hoàng Thành đang buồn bực, quản gia đi lên báo.

Nghe vậy, Hoàng Thành vội vàng đi ra ngoài một đón người.

Một người thanh niên bước nhanh tới. Hắn ta trông có vẻ tuấn tú phóng khoáng, cả người quanh quẩn hơi thở nhã nhặn.

“Tiểu vương gia, là cơn gió nào thổi ngươi tới đây vậy? Có phải là vương gia có gì phân phó hay không?” Hoàng Thành đi lên đón thanh niên, mặt mày lộ vẻ cung kính.

Người tới là thế tử Tống Chân của Nguyên Vương Tống

Tín, đệ uột của hoàng đế hiện nay. Hắn ta mới hai mươi ba tuổi, nổi tiếng văn võ song toàn ở phủ Ninh Châu.

Tuy rằng văn chương của hắn ta không nổi tiếng bằng Trịnh Thế Kinh, nhưng so với Trịnh Thế Kinh thì hắn ta thật sự có vài phần tài văn chương. Về phần vũ lực thì hắn ta cũng mạnh hơn vài phần so với Trịnh Thế Kinh.

Đất phong của Nguyên Vương ở Ninh Châu, nhưng mà phủ đệ của bọn họ lại không ở phủ Ninh Châu, mà là ở huyện Hưng Ninh cách phủ Ninh Châu không xa.

“Phụ vương bảo bổn thế tử hỏi đại nhân là chuyện làm đến đâu rồi? Sắp tới vụ thu rồi, nếu không chuẩn bị đủ thì chắc là khó làm chuyện lớn.” Tống Chân lạnh nhạt nhìn Hoàng. Thành một cái rồi đi lên phía trước.

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thành trở nên khó coi, trong nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

“Sao vậy, Hoàng đại nhân, là xảy ra chuyện gì rồi hả?” Tống Chân dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thành, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Cảm nhận được khí thế toát ra từ trên người Tống Chân, Hoàng Thành hoảng hốt lạ thường, vội vàng nói:

“Không dám lừa thế tử, dạo này đã xảy ra không ít chuyện, kế hoạch của ti chức bị cản trở. Ngay lúc nãy thôi, Mộ Dung Cung đã hợp nhất tây doanh của Trịnh An.”

“Hợp nhất? Mộ Dung Cung có năng lực hợp nhất tây doanh của Trịnh An hả?” Nghe vậy, Tống Chân lạnh lùng nhìn Hoàng Thành, giọng điệu cũng lạnh hơn vài phần.

Hiển nhiên là hẳn ta không tin tưởng lời nói của Hoàng Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.