Nàng ta quay đầu nhìn Giang Siêu với ánh mắt là lạ, nhìn trên dưới trái phải Giang Siêu, rồi phất tay với hai gã thanh niên theo sau.
Trong mắt hai gã hiện lên vẻ ghen tị dày đặc. Bọn họ u oán mà nhìn nàng ta, tới khi nhìn sang Giang Siêu thì ánh mắt lại như muốn giết người.
“Giang tiên sinh, thật có lỗi khi dùng cách này để mời ngươi, xin hãy tha lỗi cho ta...
Lạc Ngưng Sương nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ xin lỗi.
Nghe vậy, Giang Siêu chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta. Dường như nàng ta nghĩ đến gì đó, đi lên gỡ hết huyệt đạo cho Giang Siêu.
Lúc này, Giang Siêu có thể nói chuyện được rồi. Hắn cười nói với nàng ta: “Lạc nữ hiệp bắt ta tới đây, không phải chỉ là vì nói xin lỗi với ta rồi thôi đâu nhỉ? Cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Thấy Giang Siêu ngay thẳng như vậy, trong mắt Lạc Ngưng Sương hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Có điều, nàng ta vẫn cười nói với Giang Siêu: “Tiên sinh đã nói thế thì tiểu nữ cũng không giấu nữa.
Tiểu nữ muốn mời Giang tiên sinh giúp đỡ mình. Triều đình mục nát, dân chúng lầm than. T
iểu nữ tuy là phụ nữ, nhưng lòng mang chí lớn.
Tiên sinh là người có tài, nếu nối giáo cho giặc thì đáng tiếc lắm.
Chỉ cần tiên sinh bằng lòng giúp đỡ ta, thì ta cũng bằng lòng nhường chức chủ tướng cho tiên sinh.”
Nói đến lời cuối cùng, nàng ta đầy mặt mong chờ nhìn Giang Siêu.
Nàng ta thậm chí không tiếc dùng chức chủ tướng Bạch Liên làm điều kiện để cho Giang Siêu đồng ý.
Nghe vậy, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía Lạc Ngưng Sương.
Lạc Ngưng Sương trông có vẻ rất có lý tưởng và khát vọng, dường như đang thật sự tìm kiếm hướng đi đúng đắn cho người dân trong thiên hạ.
Mục đích ban đầu của Bạch Liên giáo cũng là tạo ra một đất nước bình đẳng tự do cho tất cả mọi người.
Nói cách khác, ngay từ lúc bắt đầu, phụ thân Lạc Hùng của Lạc Ngưng Sương thật sự có suy nghĩ như vậy, và ngay cả Lạc Ngưng Sương hiện tại cũng suy nghĩ như vậy.
Nói đến cùng, Lạc Hùng và Lạc Ngưng Sương xuất thân bình dân bá tánh nghèo khổ, mục đích ban đầu chắc chắn là vì bá tánh.
Đây là lý do vì sao lúc đầu bọn họ có thể nhanh chóng phát triển chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Có điều, từ khi bọn họ hợp tác với Nguyên vương, mọi thứ đều trở nên thay đổi về chất.
Nguyên vương chỉ muốn hoàng quyền, mặc kệ sự sống chết của bá tánh.
Mà biểu hiện của thế tử Tống Chân khi ấy cũng đã nói rõ tất cả.
Lạc Ngưng Sương vẫn chưa thay đổi mục đích ban đầu. Nhưng đến cuối cùng, nàng ta cũng sẽ bị Nguyên vương lợi dụng.
Giang Siêu thậm chí có thể hiểu được tâm tình một lòng báo thù cho phụ thân của nàng ta lúc này.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt Lạc Ngưng Sương, lạnh nhạt nói: “Ta tin là Lạc nữ hiệp một lòng vì dân.
Nhưng cô có từng nghĩ tới là Nguyên vương đứng sau lưng cô cũng một lòng vì dân hay không? Hắn ta... chỉ là vì ích lợi của mình, coi thiên hạ là món đồ chơi trong tay hắn ta mà thôi.”
“Nếu thật lòng vì dân thì phải suy nghĩ làm thế nào để bá tánh an cư lạc nghiệp, chứ không phải làm thế nào để đi tranh đoạt thiên hạ, theo đuổi quyền thế. Lạc nữ hiệp có biết là khi chiến tranh xảy ra, người khổ nhất vẫn là bá tánh trong thiên hạ hay không?”
Giang Siêu nói với giọng điệu xúc động, cũng có chút lạnh lão.
Lạc Ngưng Sương bị lời nói của hắn khiến cho nghẹn lời. Giang Siêu nói rất đúng.
Từ khi nàng ta bắt đầu tạo phản, đã có biết bao nhiêu người chết, biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan, biết bao nhiêu nơi bị phá hư.