"Sư phụ, đệ tử không sao... Chẳng qua, đệ tử cảm thấy việc tấn công vào cửa Đông vẫn cần chậm một chút.
Mặc dù chúng ta có mười vạn đại quân, nhưng Bình Nhạc quân cũng có mười vạn đại quân giống vậy."
Tô Nguyệt Nhi vẻ mặt cẩn trọng nói với Lạc Ngưng Sương:
"Tử Đệ quân có thể giải quyết Bình Nhạc quân nhẹ nhàng như vậy, dù sức chiến đấu của Bạch Liên quân chúng ta không tầm thường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn Bình Nhạc Quân một chút mà thôi.
Sư phụ, ngài cảm thấy chúng ta nếu đấu với Tử Đệ quân, có thể cầm cự được bao lâu!?"
Nghe thấy lời nàng nói, các tướng lĩnh ở xung quanh đều rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Khi nãy bọn họ cũng chỉ bị Hoàng Thân Lang và một người khác mê hoặc mê hoặc.
Trong khoảnh khắc, bọn họ đã mất đi khả năng phán đoán, qua sự phân tích tinh tế của Tô Nguyệt Như, bọn họ bỗng nhiên đều không còn tự tin nữa.
Dù sao, sức chiến đấu của Tử Đệ quân thật sự quá khủng khiếp.
Ngay từ trận chiến ở đèo Hàn Cốc, Tử Đệ quân đã lấy được tiếng vang. Bọn họ còn được nghe cả trận chiến ở Kháo Sơn thôn nữa.
Bây giờ, việc Bình Nhạc quân bị Tử Đệ quân đánh bại đã rõ. Bọn họ đối với mình có lòng tin, nhưng ít nhiều vẫn không khỏi sợ hãi.
Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút, bọn họ cũng biết sự chênh lệch giữa mình và Tử Đệ quân, dù bọn họ có mạnh hơn Bình Nhạc quân, nhưng kết quả cuối cùng có thắng cũng thắng rất thê thảm.
"Tô Nguyệt Nhi, ngươi đang làm loạn lòng quân, gia tăng chí khí của người khác,
Theo quân lệnh, phải chém..." Lúc này, Hoàng Thân Lang đột nhiên lên tiếng nói.
Hắn ta đến gần Tô Nguyệt Nhi, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Dù sao, nếu sư phụ truy cứu việc hắn ta ép Tô Nguyệt Nhi uống thuốc thì mọi chuyện có thể rất phiền toái.
Bây giờ, hắn ta đã lấy lại tinh thần, đầu tiên phải đảo khách thành chủ, trực tiếp lấy một quân của Tô Nguyệt Nhi đã.
Còn việc thuốc trên người Tô Nguyệt Nhi được giải như thế nào, trong lúc này hắn ta chưa nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng hắn ta mơ hồ cảm thấy, chắc là Giang Siêu đã được lợi rồi, nghĩ đến đây, hắn ta đã hận đến nghiến răng, vừa tức vừa buồn bực.
"m miệng!" Tuy nhiên, Hoàng Thân Lang vừa lên giọng cứng rắn, Tô Nguyệt Nhi đã quát lên. Nàng lạnh lùng nhìn Hoàng Thân Lang nói:
"Chuyện ngươi dám hạ độc ta, ta còn chưa đến tìm ngươi tính sổ, ngươi cũng dám nói chuyện quân lệnh với ta sao, ngươi có biết nếu thông đồng với địch sẽ bị xử phạt như thế nào không!"
Hoàng Thân Lang nghe thấy vậy, trong nháy mắt vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng rất nhanh hăn ta đã bình thường trở lại, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết!" Hắn ta chắc chắn không thừa nhận việc mình đã làm rồi.
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, đi về phía Hoàng Thân Lang nói:
"Đừng nghĩ là ta không biết tính toán của ngươi, ngược lại ta rất tò mò, Trịnh An đã cho ngươi cái gì mà ngươi lại đồng ý thông đồng với ông ta.
Ngươi vội vã muốn chúng ta tấn công như vậy là có ý muốn để Trịnh An ngư ông đắc lợi đi."
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết!" Hắn ta chắc chắn không thừa nhận việc mình đã làm rồi.
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, đi về phía Hoàng Thân Lang nói:
"Đừng nghĩ là ta không biết tính toán của ngươi, ngược lại †a rất tò mò, Trịnh An đã cho ngươi cái gì mà ngươi lại đồng ý thông đồng với ông ta.
Ngươi vội vã muốn chúng ta tấn công như vậy là có ý muốn để Trịnh An ngư ông đắc lợi đi."
Hoàng Thân Lang bị ép đến phải lùi về sau mấy bước, vẻ mặt bắt đầu hoảng sợ, hắn ta không nghĩ đến bí mật của mình đã bị Tô Nguyệt Nhi biết rồi.
Tô Nguyệt Nhi cũng tờ mờ đoán được Hoàng Thân Lang đã quy phục Trịnh An.
Nàng cũng không đưa ra bằng chứng xác thực, nàng nói vậy, cũng vì nàng thấy Hoàng Thân Lang vội vã muốn Bạch Liên quân bắt đầu tấn công đến thế.
Chuyện này rõ ràng là để Bạch Liên quân và Tử Đệ quân lưỡng bại câu thương.