Lần này, hắn ta cấu kết với Trịnh An, không chỉ là muốn trợ giúp Trịnh An tạo phản, mà hắn ta còn muốn thừa cơ cướp lấy khoảng to lãnh thổ Đại Triệu.
Từ biên quan đến An Tây phủ, hắn ta muốn thu hết phần địa bàn này về tay tộc Khiết Đan, nếu được, hắn ta còn muốn diệt luôn Trịnh An. Thu cả Đại Triệu vào túi.
Trên đường tới đây, bọn họ vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, ngoại trừ Trịnh Thế Dân là hoàn toàn không chống cự, cố ý thả bọn họ vào.
Thì những quân Đại Triệu kia quả thực là gà non, yếu đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy Đại Triệu dễ bắt nạt.
Chỉ có điều, hắn ta không ngờ rằng Đông Hình Quan vốn đã vào tay, nay lại đổi chủ rơi vào tay địch.
Không những thế, còn làm cho bốn ngàn ky binh dưới quyền hắn †a trúng mai phục.
Nói ra cũng chỉ trách bọn họ quá kiêu căng, cũng quá đắc ý, căn bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cửa quan mà bọn họ đoạt được lại còn bị người Đại Triệu đoạt về.
"Lập tức đi điều tra ngay cho bản soái, rốt cuộc là kẻ nào đã đoạt lấy Đông Hình Quan, hiện giờ thủ quan là kẻ nào!"
Hắn ta gào lên bảo tướng lĩnh dưới trướng.
Hắn ta vừa phái người đi thì bên ngoài có người chạy vào, người này đang cầm một con chim bồ câu.
Trên tay còn cầm một mảnh giấy.
"Đại soái! Trịnh Thế Dân đằng sau truyền tin tới, thủ quan là Tịnh Biên Hầu mới tấn phong tên là Giang Siêu, người mà gần đây nổi như cồn, hắn là cháu trai của nguyên Tịnh Biên Hầu Giang Lâm."
Nghe thấy lời tướng lĩnh nói, Gia Luật Quang Minh vội vàng cầm lấy tờ giấy, đọc kỹ một lượt, hắn ta nhíu mày nói: "Tin này có chuẩn không! Hay Trịnh Thế Dân đang giở trò, hắn ta muốn chúng ta chết ở trước quan này ư!"
"Bẩm tướng quân, hiện giờ Trịnh Thế Dân vẫn còn phải dựa vào chúng ta để ngăn chặn quân Đại Triệu, khiến cho Đại Triệu hỗn loạn.
Chỉ sợ, hắn ta không dám làm cái chuyện tự hủy đầu trận tuyến này đâu.
Tin tức này hắn ta lấy từ phía Đại Triệu. Chắc là không sai đâu."
"Cháu trai của Giang Lâm ư! Thế thì bản soái phải trị hắn cho ra trò mới được, năm xưa, bản soái đã chịu thiệt vô số lần trong tay Giang Lâm, lần này, bản soái phải đòi lại từ chỗ cháu trai của Giang Lâm."
Gia Luật Quang Minh lạnh lùng nhìn Đông Hình Quan ở phía trước, sau đó hắn ta quay đầu nhìn một vị tướng lĩnh ở bên cạnh rồi nói.
"Đi... cho máy ném đá chuẩn bị, công thành cho bản soái, ngoài ra, đội công thành làm tốt công tác chuẩn bị, nhất định phải giành được Đông Hình Quan trước khi trời tối cho bản soái, bản soái phải qua đêm trong Đông Hình Quan.
Phải rồi, tên Giang Siêu thủ quan kia, bản soái muốn bắt sống."
Nghe hắn ta dặn xong, vị tướng lĩnh kia vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
Gia Luật Quang Minh phái người chuyển bàn tới, hắn đeo đao Đại Mã Kim rồi ngồi trước soái trướng của mình, ánh mắt nhìn lên tường thành của Đông Hình Quan. Ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Lúc này, máy ném đá để công thành đã được chuẩn bị xong, quả cầu đá lửa lập tức được bắn về phía trong thành.
Trên tường thành, ánh lửa nổi lên bốn phía, khối đá nổ tung xung quanh.
Quân Con Cháu trên tường thành lập tức bị lượt công kích này ép cho không ngẩng được đầu.
Lúc này, quân Khiết Đan công thành lại đánh tới lần nữa.
Nhân số gấp đôi lần trước.
Bọn họ hung hãn không sợ chết leo lên tường thành.
Chỉ có điều, Đông Hình Quan kiên cố, máy ném đá khó mà làm vỡ tường thành.
Lại cộng thêm việc tường thành rất cao, tuy thang mây đủ dài nhưng đợi đến khi leo lên tường thành, số người leo được lên thành quá ít.
Cuối cùng vẫn bị chém rơi xuống khỏi tường thành.
Nếu không phải do máy ném đá, những quân lính Khiết Đan kia còn không lên nổi tường thành.
Bên quân Con Cháu cũng bắt đầu có thương vong, mặt trận máy ném đá thật sự làm người ta khó chịu.
Âm ầm đến nỗi mọi người không thể tập trung đối đầu với bộ đội công thành.
Nhìn về phía cái máy ném đá nặng gần trăm cân cách đó không xa, ánh mắt Giang Siêu lộ ra một cỗ sắc lạnh.
Thảo nào quân Khiết Đan có thể đánh đến tận đây, cho dù các thành trì có chống cự, nhưng đối mặt với những máy ném đá này, phỏng chừng cũng không kiên trì được bao lâu.