Lần hành quân gấp này cũng được coì như là lần kiểm tra xem ý chí của mọi người có kiên định hay không.
Hơn ba trăm bảy mươi người trong độí bảo vệ thôn được trang bị mìn tre vốn có, cộng thêm đao mới được rèn gần đây, và nòng pháo dùng cho pháo cối mìn tre.
Tính ra mồi người phải vác hơn hai mươi cân.
Mức độ huấn luyện này không thể nào so sánh được với binh sĩ sức chiến đấu mạnh mẽ ở kiếp trước của Giang Siêu. Người ta vác theo ít nhất là năm mươi cân.
Đội bảo vệ thồn đang chuẩn bị, Giang Siêu cung nhân cơ hội về nhà một chuyến. Hắn không yên tâm về hai tỷ muội Tô Miên Miên.
Lúc hắn mở cửa ra, nhìn thấy Tố Miên Miên đang ôm muội muội Tô Tiểu Thảo ngồi trên ghế, dựa vào cửa ngủ rồi.
Có vẻ là các nàng không định ngủ, mà là đang đợi Giang Siêu về nhà.
Nói đến cùng, đây là buổi tối đầu tiên
mà Giang Siêu không ớ nhà.
Nghe tiếng mở cửa, Tô Miên Miên thức dậy. Thấy Giang Siêu, trong mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng. Nàng vội vàng ôm muội muội đứng dậy.
Lúc này Tồ Tiểu Thảo cũng tỉnh lại. Nhìn thấy Giang Siêu về nhà, cô bé sốt ruột bò xuống người tỷ tỷ, nhào về phía Giang Siêu.
Cồ bé ôm chặt chân Giang Siêu, nước mắt rơi lỉén tục.
“Ca ca, Tiểu Thảo tướng rằng ca ca không cần Tiểu Thảo nữa rồi!” Cô bé khóc lóc VỚI Giang Siêu, Ồm chặt chân Giang Siêu hơn nữa.
Trong thời gian qua, sự yêu thương của Giang Siêu dành cho cô bé làm cô bé cảm nhận được niềm hạnh phúc chưa từng có. Cò bé sợ niềm hạnh phúc này đột nhiên biến mất.
Hôm nay trời tối lắm rồi mà Giang Siêu còn chưa về. Cô bé còn nhỏ tuổi, rất là sợ hãi, cho rằng Giang Siêu không cần cồ bé, không quay về nhà nữa.
Đôi mắt Tô Miên Miên hơi đỏ lên. Đương nhiên là nàng biết Giang Siêu có chuyện quan
trọng cần làm.
Có điều, Giang Siêu khồng về nhà, nàng cảm thấy cỏ đơn, đồng thời lo lắng Giang Siêu xảy ra chuyện.
Lúc này, Tô Miên Miên thấy vết máu và băng vải quấn trên người Giang Siêu. Nàng lập tức lộ ra vé lo lắng, vội vàng lại gần kiếm tra vết thương.
Khỉ thấy vết thương trên người Giang Siêu, nước mắt nàng chảy mãỉ không dừng được.
“Chàng chờ một lát, chờ ta đi lấy vải quấn lại cho chàng!” Nàng vội vàng đi tìm vải, trong nhà còn có vải.
Nàng nhanh nhẹn cắt vải thành từng mảnh, rồi cẩn thận quấn thêm một lớp quanh miệng vết thương cho Giang Siêu.
“Đương gia, chàng đau không vậy? Ta thối cho chàng nhé?” Nàng dịu dàng nói, vừa nóì vừa rơi nước mắt.
Nàng không hỏi Giang Siêu vì sao lại bị thương. Trong mắt nàng ngoại trừ đau lòng thì cũng chỉ có đau lòng.
“Đồ ngốc, ta không đau, các nàng đi ngủ sớm đi, ta còn có việc cần làm, chắc là ngày
mai mới về. Ta không ở nhà, nàng phải trông nhà cho tốt… còn phải lo liệu chuyện trong nhà nữa.”
Giang Siêu dịu dàng xoa đầu nàng. Tô Miên Miên hiếu chuyện làm hắn đau lòng, còn làm hắn vui mừng.
Có nàng ớ đây, hắn có thế yên tâm hơn nhiều.
“Ta…” Nghe Giang Siêu nói còn phải đi ra ngoài, Tỏ Miên Miên há miệng định khuyên Giang Siêu ờ nhà, chỉ là khi thấy ánh mắt của Giang Siêu, lại ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng, chàng nhớ về sớm một chút, ta ớ nhà chờ chàng. Đừng để… bọn ta lo lắng.”
“Còn Tiếu Thảo nữa! Tiếu Thảo cũng chờ ca ca về nhà, ca ca đừng vứt bỏ Tiểu Thảo nhé, nếu khỏng Tiểu Thảo sẽ khóc cho xem!” Tó Tiểu Thảo ngửa đầu nhìn Giang Siêu, mặt mày ngây thơ nóỉ.
Cỏ bé không hiểu quá nhiều chuyện. Nhưng mà cô bé biết rằng Giang Siêu có chuyện cần làm, mình không thể kéo chân sau Giang Siêu.
Cho dù cô bé có không nỡ xa Giang Siêu thì cô bé cũng sẽ không làm nũng để Giang
Siêu khó xử.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ làm cho cồ bé rất hiểu chuyện, hiểu chuyện tới mức khiến người ta đau lòng.
“ừ, ca ca sẽ nhanh chóng về nhà. Đến lúc ây, ca ca sẽ mang kẹo hồ lỏ cho Tiểu Thảo ăn.” Giang Siêu ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ đầu Tô Tiếu Thảo.
“Vâng, Tiểu Thảo chờ ca ca về nhà, ca ca nhất định phải về nhà đấy nhé…” Tô Tiểu Thảo ôm chặt cổ Giang Siêu, nước mắt chảy ào ạt.
Cô bé rất là không nỡ mà buông tay ra, rồi chạy đỉ ôm Tô Miên Miên. Sau đó, cò bé quay đầu lại nhìn Giang Siêu, nước mắt chảy nhiều hơn nữa.
Thấy cõ bé như vậy, trong lòng Giang Siêu tràn đầy thương tiếc.
Hắn gật đầu với cô bé và Tô Miên Miên rồi quay người đi ra ngoài.
Hắn về nhà đế xem tình hình của hai tỷ muội Tô Miên Miên. Thấy haì người không sao, hắn cũng yên tâm rồi.
Bên ngoài, Tống Ninh Tuyết đang chờ ờ chỗ cách cửa không xa.
Thấy Giang Siêu đi về phía mình, Tống Ninh Tuyết nhìn về phía căn nhà tranh với ánh mắt phức tạp.
Trong nhà tranh, Tô Miên Miên ôm muội muội đi ra, nhìn theo bóng dáng xa dần của Giang Siêu, trong mắt tràn đầy không nỡ và chờ mong.
Có điều, khi thấy Tống Ninh Tuyết, trên mặt nàng lộ ra vẻ ảm đạm.
Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu đi tới cửa thôn. Hơn ba trăm người trong đội bảo vệ thốn đã chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả mọi người đều biết bọn họ sắp đi đâu.
Giang Siêu nhìn về phía đội bảo vệ thôn đang đứng ngay ngắn rồi gật nhẹ đầu.
Đội bảo vệ thôn được tạo thành từ hộ vệ vương phủ và thôn dân, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ quân đội. Giang Siêu tin rằng chỉ cần huấn luyện thêm một thời gian nữa, thì bọn họ sẽ trở thành một đội quân thiện chỉêh.
Và bọn họ sẽ trở thành hạt giống lúc ban đầu.
Cho dù phần lớn bọn họ sẽ đi theo Tống Ninh Tuyết, nhưng ít nhất sẽ có một phần ở
lại thôn Kháo Sơn, trớ thành cấp dưới của hắn.
Chỉ cần còn hạt giống ớ đây thì Giang Siêu tin rằng một ngày nào đó hạt giống sẽ phát triển thành cả một rừng rậm.
“Ta tin rằng mọi người đều đã biết chúng ta sắp đi đâu. Chắc mọi người còn chưa quên chuyện mới xảy ra lúc tối. Đám cướp là một tai họa lớn của huyện An Ninh. Bọn họ đốt phá giết chóc cướp bóc, chuyện ác nào cũng làm. Có lẽ phần lớn người ở đây đều từng là người bị hại.”
“Nếu cứ để mặc cho khối u ác tính này tiếp tục phát triển, thì toàn bộ huyện An Ninh sẽ chẳng có ngày yên bình. Tuy rằng hôm nay chúng ta đánh đuổi được bọn họ, nhưng mà chắc chắn là bọn họ sẽ ngóc đầu trớ lại. Đã vậy thì chúng ta cứ tấn công trước thôi, nếu không chờ bọn họ quay lại thì chắc là chúng ta sẽ chết hết.”
“Bọn họ sẽ phá hư những gì mà chúng ta quý trọng. Chúng ta chỉ muốn sống yén ổn, kẻ nào muốn chúng ta chết, mọi người nóỉ xem chúng ta phải làm sao?”
Nhìn độ í bảo vệ thôn trước mắt, Giang Siêu nói bằng giọng điệu xúc động và giận
dữ.
Động viên trước trận chiến là một việc cần phải làm. Muốn đánh thắng trận thì yêu cầu thấp nhất là phải cho mọi người biết lý do chiến đấu và ý nghĩa chiến đấu là gì.
Chỉ cần vận động tính tích cực và lòng thù hận của mọi người, thì sức chiến đấu của quân đội sẽ tăng lên. Đây chính là tầm quan trọng của giáo dục chính trị.
Nếu đế mọi người nghi ngờ ý nghĩa chiến đấu thì sức chiến đấu của toàn bộ quân đội sẽ giảm mạnh, cuối cùng chưa đánh đã thua.
“Giết… nên giết đám cướp kia… chúng ta phải giết chết chúng…”
Cảm xúc giận dữ được gợi lên, gần bổn trăm người cùng nhau gào lên.