Uy danh của Giang Siêu lúc này có thể nói là khiến bọn họ nghe như sét đánh bên tai.
Nghe thấy Giang Siêu đang ở đây, nỗi tuyệt vọng trong lòng bọn họ như đến đỉnh điểm.
Hôm nay, bọn họ sợ là cũng không còn cơ hội sống sót nữa rồi.
Giang Siêu e rằng sẽ không để bọn họ sống thoát.
Phương Bách Phật vừa dứt lời, Giang Siêu cưỡi ngựa đi ra từ trong quân Con Cháu đối diện, hắn nhìn Phương Bách Phật và tên trùm thổ phỉ phía trước, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Nhất là khi nhìn sang Tống Chân, ánh mắt hắn lạnh lùng nói: “Thế tử vẫn khỏe chứ!”
Tống Chân nghe vậy, ánh mắt có chút xấu hổ, nhưng ngoài mặt hắn ta vẫn cố gượng cười, lúc này trong lòng hắn sợ hãi cùng cực, sợ có gì chọc giận Giang Siêu thì hắn ta sẽ chết ngay tức khắc.
“Hầu gia đã lâu không gặp, gia muội vẫn nhớ mong hầu gia đấy.
Có cơ hội, hầu gia đến phủ tôi làm khách!” Tống Chân vội đáp Giang Siêu.
“Làm khách thì không cần! Giang mỗ không có thời gian, cũng không có hứng thú!”
Giang Siêu lạnh nhạt nói, khắp thiên hạ này, người dám nói với Tống Chân như vậy e rằng không được mấy người.
Tống Chân nghe vậy, thoáng chốc không biết nên đáp thế nào.
Giang Siêu cũng không quan tâm hắn ta, mà dời mắt nhìn sang Phương Bách Phật, người trước mặt này so với người nào đó trong lịch sử kiếp trước kiếp trước của hắn cũng có chút giống nhau.
Nhưng có thể cũng không giống hoàn toàn.
“Phương giáo chủ! Hân hạnh được gặp!”
Giang Siêu cười như không cười nhìn Phương Bách Phật. Đối phương lập nên Ma Ni giáo, gọi hắn ta một tiếng giáo chủ cũng không sai.
Phương Bách Phật nghe vậy thì thở dài, mưới đầu hắn ta đã nhìn Giang Siêu với ánh mắt sáng rực, như đang muốn nhìn rõ người trước mặt đã khiến hắn ta chật vật này ruốt cuộc trông ra sao.
“Giang hầu gia thì ra lại trẻ như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà, nói ra thì so sánh với Tỉnh Biên Hầu ông cụ Giang năm đó, Giang hầu gia lại càng oai hùng bất phàm.
Thua trên tay ngươi, ta cũng không ngại!”
Nói đến cùng, vẻ mặt Phương Bách Phật có chút thất vọng và không cam tâm.
Còn có chút cô quạnh.
Anh hùng thoái chí!
Gặp phải Giang Siêu, hắn ta cũng chỉ có thể làm anh hùng thoái chí thôi, anh ta cũng không ngờ được, Giang Siêu lại âm thầm lặng lẽ đã cắt đứt đường lui của hắn ta rồi. Còn trực tiếp khiến bọn họ thua thảm.
Ở trước mặt Giang Siêu, hắn ta chỉ cảm nhận được cảm giác bất lực, hắn ta biết dù bản thân có làm thế nào thì e rằng, Vĩnh viễn cũng không thể chiến thắng được người trẻ tuổi này.
Hoặc là hắn ta vĩnh viễn cũng không có được cơ hội này.
“Phương giáo chủ quá khen rồi, nói ra thì giữa ta và ngươi vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng.
Thế nhưng Phương giáo chủ lại đánh đến thôn Kháo Sơn ta. Cứ để các người đi như vậy thực sự...”
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Phương Bách Phật, cười như không cười nói.
Phương Bách Phật nghe vậy, ánh mắt có chút kinh ngạc, hắn ta là người thông minh, lập tức nghe ra ý của Giang Siêu.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu tại sao sau khi Giang Siêu vây bọn họ lại mà không trực tiếp ra tay tiêu diệt, trái lại còn ra mặt.
Xem ra, đây là muốn cho bọn họ cơ hội sống thoát.
“Giang hầu gia có lời cứ nói, chỉ cần hôm nay ngươi có thể để chúng ta rời đi, Phương mỗ cảm kích không thôi.
Cả đời này sẽ không trở thành kẻ địch với Giang hầu gia!”