Một khi hắn nhập cuộc, nếu làm không tốt thì đó chính là trò sống chết.
"Công tử, đừng..."
Tống Tiểu Nhã bên cạnh đã đi theo Giang Siêu lâu như vậy, ai không biết trong đó có che giấu gì đó chứ, nên nàng ta đột nhiên lo lắng lên tiếng ngăn Giang Siêu lại.
Giang Siêu nghe xong chỉ nhẹ xoa lấy đầu nàng ta, hắn khẽ mỉm cười nói: "Yên tâm, công tử nhà ngươi là ta đây, không phải loại người nào cũng đều có thể hãm hại được."
Nói đến đây, Giang Siêu quay đầu nhìn Mộ Dung Minh Ý nói: "Được thôi... Một lời đã định! Ngày mai ta đợi ngươi... Hy vọng ngươi đừng làm Tĩnh quốc công phủ mất mặt."
Mộ Dung Minh Ý nghe vậy thì gật đầu với Giang Siêu, vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, hắn ta nói: "Được... Ta sẽ đích thân đón ngươi đến đó."
Nói rồi, Mộ Dung Minh Ý liền quay người rời đi, để lại Mộ Dung Chỉ Tuyên đứng đấy không biết phải làm sao, và khuôn mặt đầy lo lắng của Tống Tiểu Nhã.
"Cái đó, Giang đại ca, quả thật ca ca muội không phải như vậy đâu, chỉ là, dạo gần đây có người vẫn luôn mang huynh ấy ra so sánh với huynh, sau đó, người mà huynh ấy. thích cũng yêu thầm huynh, nên tình cảm nặng lòng của huynh ấy trở nên thất vọng tràn trề, vì vậy..."
Vẻ mặt áy náy của Mộ Dung Chỉ Tuyên nhìn Giang Siêu, biểu cảm trên khuôn mặt đầy lúng túng, cũng có chút đau lòng cho ca ca của mình, và cả sợ hãi Giang Siêu.
Giang Siêu cau mày khi nghe vậy, và hiện ra nét quái lạ trên gương mặt, hản không ngờ Mộ Dung Minh Ý lại là một kẻ sỉ tình.
Nhưng cũng phải nói lại, theo lý mà nói, tuổi tác của Mộ Dung Minh Ý đã sớm kết hôn sinh con rồi mới phải, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa kết hôn.
Có khả năng là đang theo đuổi ai đó
Qua lời nói như vậy của Mộ Dung Chỉ Tuyên, Giang Siêu có thể hiểu được tại vì sao đối phương lại muốn gây khó khăn với mình.
Chỉ sợ là người mà Mộ Dung Minh Ý để ý lại nảy sinh cảm tình với bản thân mình qua lời kể, khiến cho thâm tình của Mộ Dung Minh Ý không có nơi gửi gắm.
Thêm vào đó, có người thường xuyên so sánh ngang hàng hắn ta với mình, hơn nữa, những người đó có thể vẫn luôn mượn điều này để hạ thấp hän ta, hai thứ danh tiếng và tình yêu đều bị đả kích, nên hắn ta đã làm ra những chuyện tiêu cực, đây là điều cũng không phải là không thể hiểu được.
€ó điều, hiểu thì vẫn hiểu, nhưng Mộ Dung Minh Ý không nên ức hiếp Tiểu Nhã, bất kỳ ai ở bên cạnh Giang Siêu thì chỉ có hắn mới có thể ức hiếp, người khác là ai cũng không được.
"Không sao... Tuyên muội muội không cần lo lắng, ta chỉ muốn hẳn xin lỗi là được rồi, ta sẽ không làm ca ca muội bị thương đâu..."
Giang Siêu gật gật đầu với Mộ Dung Chỉ Tuyên rồi quay người rời đi.
Mộ Dung Chỉ Tuyên há mồm cũng chỉ có thể thấy Giang Siêu đi không ngoảnh lại, nàng ta cũng chỉ có thể thở dài và quay lưng rời bước.
Ngay khi bọn họ vừa đi không bao lâu, trên một lầu các ở cách đó không xa, sau khi Mộ Dung Địch và Mộ Dung Phong nhìn thấy hết những gì ở đây, thì ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.
"Cha, làm như vậy ổn thật sao?
Thực sự Ý nhi có thể phấn chấn lên được sao?
Hơn nữa, nếu như cháu trai Giang không thể làm nhụt nhuệ khí của Ý nhị, thì chỉ sợ nó vẫn sẽ chẳng ra làm sao như vậy thôi."
“Vả lại, băng nhóm của tên kia lại lợi dụng Ý nhi, con sợ bọn chúng lại muốn cháu trai Giang dấn thân vào sự nguy hiểm, có khả năng là người ở trong triều đứng sau việc này, nếu như Giang Siêu có mệnh hệ gì, chúng ta...
Há chẳng phải chúng ta hổ thẹn với Giang bá phụ lắm hay sao, còn có Giang lão đệ của con nữa."
Mộ Dung Phong nhìn đôi mắt cha già của mình ngập tràn sự lo lắng.