Giang Triều nghe thấy vậy, mặt xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Nhìn thấy Giang Triều như vậy, sâu trong mắt Tô Yên Nhiên để lộ sự mất mát, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã giống như không hề buồn chút nào, giang tay ra nhận lấy hai đứa bé trên tay Giang Siêu.
Nàng mạnh mẽ hôn lên mặt hai đứa bé rồi cười yêu kiều vui vẻ.
Những học sinh trong phòng học thấy cảnh này, mặt đầy hâm mộ.
Đặc biệt là nhóm nam học sinh, những thiếu niên này. mười sáu mười bảy tuổi, chính là đang tuổi dậy thì, thật ra bọn họ nghe giảng nghiêm túc như vậy, phần lớn nguyên nhân chính là vị đại mỹ nữ Tô Yên Nhiên này.
Bọn họ khao khát Tô Yên Nhiên là đang hôn bọn họ vậy.
“Gần đây bọn họ học thế nào rồi?!
Bên phía phòng thí nghiệm có theo kịp tiến độ không?!”
Giang Siêu nghiêm túc hỏi Tô Yên Nhiên.
Những học sinh này không chỉ học tập mà song song đó còn đang dần được làm các loại thí nghiệm.
“Phần lớn học sinh đều có khả năng tiếp thu rất nhanh, chắc là chỉ khoảng mấy năm nữa, mỗi người trong bọn họ đều có thể một mình gánh vác một phương rồi, ở bên trong thậm chí còn xuất hiện một vài người tài về lĩnh vực này.”
Vẻ mặt Tô Yên Nhiên kiêu ngạo.
“Nếu người xuất sắc như huynh đã đến rồi, thì thuận tiện dạy cho mọi người một bài đi thôi!”
Tô Yên Nhiên cười trêu chọc Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy, mỉm cười lắc đầu, bây giờ đã có Tô Yên Nhiên giúp đỡ, trên cơ bản đã không cần hẳn phải ra tay rồi.
Thật ra, so với hẳn, Tô Yên Nhiên càng hợp làm giảng viên hơn.
“Được rồi, chuyện này vẫn phải nhờ cô, chút nữa ta còn phải gặp mấy người Mộ Dung bá phụ nữa..”
Giang Siêu lắc đầu với Tô Yên Nhiên.
Về phương diện Ninh Châu phủ, từ khi nhóm người có chức tước như Mộ Dung Địch nương nhờ vào cũng chưa tới thôn Kháo Sơn bao giờ.
Từ sau khi bọn họ định cư ở Châu phủ thì vẫn luôn muốn tìm cơ hội để đến xem kỹ thôn Kháo Sơn bên này.
Mấy ngày trước cuối cùng đã tìm được cơ hội, cuối cùng cũng chuẩn bị đến đây.
Hắn là xế chiều ngày hôm nay là có thể đến rồi, Giang Siêu đương nhiên phải đi đón, lại thêm nữa hai cô con gái cũng cần hẳn chăm sóc, hẳn cũng không có thời gian.
Tô Yên Nhiên nghe vậy, gật đầu nhẹ, ngược lại nàng cũng không ép buộc hắn.
Nàng đem hai đứa bé đưa lại cho Giang Siêu, quay người chuẩn bị quay lại giảng dạy tiếp.
Hai đứa bé lại giữ chặt lấy nàng không chịu thả, miệng còn bi bô kêu: “Ăn... Muốn ăn...”
“Ăn.."
Hai đứa bé vừa bi bô kêu, vừa nhìn chăm chằm vào ngực. của Tô Yên Nhiên, tiếng của bọn nhỏ làm Tô Yên Nhiên rất kinh ngạc.
Rất nhanh sau đó, Tô Yên Nhiên cũng hiểu ra, mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, nàng không biết phải làm thế nào với hai đứa bé, chỉ có thể thẹn thùng trừng mắt nhìn Giang Siêu. Nàng hốt hoảng đưa hai đứa bé lại cho Giang Siêu.
Giang Siêu cũng lúng túng nhận lấy hai đứa bé.
Dưới ánh mắt u oán của Tô Yên Nhiên, hắn mang theo hai đứa bé chạy trối chết.