“Có lời này của đại phu nhân, vậy lão đầu ta yên tâm rồi, không bằng mười ngày sau...”
Mộ Dung Địch nghe vậy, gương mặt ông hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng nói.
Ông vẫn luôn xưng hô với Tô Miên Miên là đại phu nhân.
Như vậy cũng coi như đã thừa nhận thân phận của Tô Miên Miên, ngay cả Đông Ly Nguyệt cũng âm thầm nâng thân phận của Tô Miên Miên lên.
Nàng không hề lên tiếng trước mà nhường cơ hội này lại cho Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên cũng không hề khiêm tốn, dù sao nàng cũng là thê tử của Giang Siêu, sự dứt khoát cần có vẫn nên có.
Sau này, nàng vẫn phải giúp đỡ Giang Siêu rất nhiều chuyện.
Nếu như chút năng lực ứng phó này cũng không có, vậy thì nàng thật có lỗi với sự yêu chiều của Giang Siêu rồi.
Giang Siêu nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt trở nên khó xử.
Chuyện ở nước Thục vẫn đang chờ hắn tới giải quyết, Tô Nguyệt Nhi và con gái vẫn đang chờ hắn.
Hắn làm gì còn tâm trạng ở lại đây thành thân, hơn nữa chuyện thành thân này làm lúc nào mà không được!
“Mộ Dung gia gia, hay là để ta thương lượng lại chuyện này với tướng công một lát... Nhìn thấy biểu cảm của Giang Siêu, Tô Miên Miên lập tức nhìn ra Giang Siêu đang thấy khó xử. Nàng vội vàng lên tiếng nói.
Những người khác hình như cũng nhìn ra được Giang Siêu có chuyện.
Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết không hề cho rằng Giang Siêu không muốn cưới các nàng, nếu hắn thật sự không muốn, hắn sẽ không đồng ý chuyện này.
“Gia gia, chuyện này vẫn nên theo ý của Giang Siêu! Chúng †a không gấp...”
“Đúng vậy, Mộ Dung gia gia, vẫn nên nghe theo lời Giang đại ca đi...”
Tống Ninh Tuyết cũng vội vàng nói.
Mặc dù hai người đều muốn trở thành thê tử của Giang Siêu, nhưng các nàng cũng không muốn gây phiền phức cho Giang Siêu.
Nếu như chuyện này không thuận tình đạt lý, chỉ e cho dù các nàng thật sự có duyên gả cho Giang Siêu cũng sẽ không hạnh phúc.
“Giang Siêu, ngươi xem...”
Mộ Dung Địch cũng phản ứng lại, vội vàng nhìn sang Giang Siêu.
Ông có hơi nóng vội.
Điều quan trọng nhất vẫn là bởi vì ông muốn nhanh chóng xác định quan hệ với Giang Siêu.
Đêm dài lắm mộng, chưa nói tới việc ông hễ mở mồm ra lại gọi Giang Siêu là hiền tế.
Thế nhưng, mối quan hệ này vẫn chưa chính thức xác lập. Biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Ta quả thực có chuyện phải đi một chuyến, chuyện hôn sự có cần để ta trở về hẳn tổ chức không?
Các người xem có được không...”
Giang Siêu nhìn sang đám người Mộ Dung Địch.
Đám người thấy Giang Siêu không có ý định phản đối hôn sự cũng đã yên tâm, còn việc trì hoãn lại hôn sự cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
“Giang đại ca, chàng có chuyện thì cứ xử lý trước đi, Ninh Tuyết đợi chàng quay về.”
Tống Ninh Tuyết thấy vậy vội vàng lên tiếng, biểu lộ tấm lòng của mình.
“Đi đường cẩn thận, sớm ngày quay về... chúng ta sẽ ở đây yên tĩnh chờ ngươi quay về...”
Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Giang Siêu.
Hai cô gái đều đã nói như vậy, đương nhiên đám người Mộ Dung Địch cũng không thể ép buộc Giang Siêu.
Hơn nữa, từ giờ bọn hắn coi như cũng đã xác định xong chuyện giữa Giang Siêu và hai cô gái.