Lúc bá tánh đang vui mừng, một đợt tiếng đùng đoàng lại truyền đến, người Nữ Chân lại ngã xuống một đám, cộng thêm một đám trước đó, là có khoảng hơn hai trăm người chết.
Người Nữ Chân còn lại luống cuống, xoay người định chạy trốn.
Tuy rằng người Nữ Chân thật sự dũng mãnh, nhưng mà bọn chúng vẫn rất sợ hãi khi thấy hình ảnh quỷ dị trước mắt, đó là không hiểu sao đồng đội của mình lại phún máu chết ngay tại chỗ.
Có điều, bọn chúng vừa mới xoay người thì tiếng đùng đoàng lại tiếp tục vang lên.
Lần này vì khoảng cách gần nên hơn hai trăm người Nữ Chân còn sót lại đã bị bắn chết nhiều tới mức chỉ còn mười mấy người.
Đám người Nữ Chân vừa rồi còn cực kì kiêu ngạo, lúc này lại sợ tới mức chân run rẩy, trong mắt chỉ còn vẻ sợ hãi.
Xung quanh thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức khiến bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chờ khi bọn họ hồi hồn lại, định tiếp tục chạy trốn thì lại nghe tiếng đùng đoàng.
Hơn mười người Nữ Chân cuối cùng cũng bị bắn chết ngay tại chỗ. Xung quanh chỉ còn hơn bốn trăm chiến mã.
Các bá tánh ngạc nhiên nhìn quân Con Cháu đang chạy về phía mình, cả buổi không hồi hồn lại.
“Mọi người đứng dậy đi! Không sao rồi... không cần lo lắng nữa...”
Giang Siêu nhìn đám dân chạy nạn nằm sấp trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó nói nên lời.
Có đau lòng, có giận dữ và có cả khổ sở.
Chỉ có bá tánh là khổi Trong chiến tranh, người khổ nhất chính là bá tánh không có một chút sức phản kháng nào.
“Là quân Con Cháu hả? Các ngươi là quân Con Cháu hả? Ngươi có phải là Giang Siêu Giang công gia hay không?”
Đám bá tánh qua cơn ngạc nhiên, bò đứng dậy, mặt mày đầy hi vọng hỏi Giang Siêu.
Thấy bá tánh đặt câu hỏi, Giang Siêu gật đầu nói: “Ta chính là Giang Siêu, mọi người chịu khổ rồi...”
Nghe lời Giang Siêu nói, bá tánh xung quanh lập tức quỳ xuống, đồng thanh nói với Giang Siêu: “Giang công gia cứu bọn †a đi... cứu cứu bọn ta đi...”
Phần lớn người sống sót sau tai nạn đều gào khóc, hiện trường tràn đầy vẻ đau thương.
“Mọi người mau đứng dậy... mau đứng dậy đi...” Giang Siêu cảm thấy nặng trĩu, vội vàng nói.
Đồng thời, hắn còn đi nâng mấy người bên cạnh dậy.
“Giang công gia, nương của Hoan Nhi mất tích, ngươi có thể giúp Hoan Nhi tìm nương không?”
Lúc này, trong đám người, cô bé nói với Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu nhìn qua, thấy cô bé tràn đầy nước mắt, quần áo bẩn thỉu, mặt mày sợ hãi.
Dáng vẻ nhút nhát của cô bé khiến Giang Siêu cảm thấy đau lòng.
Hắn nhớ đến Tô Tiểu Thảo và con gái mình đang ở nhà.
Chiến tranh khiến bao nhiêu người mất đi người thân cha mẹ.
Hắn đi lên vuốt đầu cô bé, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Ừ, ca ca nhất định sẽ giúp muội tìm được mẫu thân...
Dù có thể tìm được người hay không thì Giang Siêu cũng không muốn làm cô bé thất vọng.
Đúng lúc này, trong đám người chợt vang lên tiếng gọi yếu ớt.