Tiêu Hòa giải thích: "Tôi cũng không biết tại sao, nhưng mỗi ngày nó đều xuất hiện trong văn phòng của tôi."
Lý Vị Lai trợn tròn mắt.
"Thứ không rõ nguồn gốc thế mà cô còn dám ăn? Lỡ có độc thì sao?"
Đôi khi cậu ta không hiểu nổi Tiêu Hòa.
Hầu hết thời gian, Tiêu Hòa là một người đại diện chuyên nghiệp, về mặt nghiệp vụ và năng lực đều rất xuất chúng.
Nhưng có lúc, hành động của cô lại hoàn toàn khác với người thường.
Ví dụ như bây giờ, đối mặt với một hộp cơm không rõ nguồn gốc, vậy mà cô còn dám ăn ngon lành, không sợ có độc sao?
Tiêu Hòa không lo lắng đến chuyện có độc.
Dị năng tận thế sẽ cường hóa thể chất và thể lực, do đó sức chịu đựng và sức đề kháng đều sẽ tăng lên.
Chỉ cần không phải là loại thuốc độc cực mạnh uống vào là c.h.ế.t ngay, thì cô ăn vào cũng không sao.
Cô ngông cuồng nói: "Tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp, chỉ cần người chưa c.h.ế.t thì vẫn có thể tiếp tục ăn."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chỉ có Từ Nhất Chu là đứng bên cạnh chột dạ.
Cậu ta nhìn hộp cơm trong tay Tiêu Hòa, trong lòng sáng như gương.
Đây là lần đầu tiên cậu ta bán đứng đội trưởng, hơn nữa còn bán rất triệt để, không còn một mảnh vải che thân.
Nếu như là trước đây, cho cậu ta một trăm lá gan cậu ta cũng không dám làm chuyện này.
Nhưng bây giờ, Từ Nhất Chu nghĩ đến trên cái tủ ở nhà mình đang trưng bày một album phiên bản giới hạn, trên đó còn có chữ ký của Giang Diệp.
Album này đã cho cậu ta vô hạn dũng khí.
Không những không sợ hãi, thậm chí còn có chút to gan.
"Đội trưởng, em thấy người tặng cơm hẳn là một người tốt, sẽ không hại chị đâu." Cậu ta quả quyết nói.
Tiêu Hòa nghe thấy lời này, nghi ngờ nhìn sang.
"Vài ngày trước không phải cậu còn nói thứ này không rõ nguồn gốc, tốt nhất không nên ăn sao?"
Từ Nhất Chu lập tức toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ dời mắt đi.
Trong lúc đoàn phim Vùng Đất Zombie đang náo nhiệt ăn uống thì đoàn phim Xin Chào, Thế Giới ở đối diện lại xảy ra một chút rắc rối.
Thời gian công chiếu ban đầu được định vào vài ngày sau, nhưng vì Phan Hồng kiên quyết đề nghị dời ngày, đảm bảo sẽ kêu gọi phóng viên và truyền thông đến tuyên truyền, đoàn phim mới quyết định chiếu sớm.
Nhưng đến tận nơi mới biết đối diện cũng có một bộ phim đang tổ chức công chiếu.
Tìm Phan Hồng hỏi thì cô ta lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ hoàn toàn không biết chuyện này.
Vì vậy, đạo diễn vốn đã có chút không vui, lo lắng sẽ bị đoàn phim đối diện hiểu lầm, trở mặt thành thù, thấp thỏm đợi đến trưa, không ngờ đoàn phim Vùng Đất Zombie lại cử người mang vòng hoa đến, chủ động giảng hòa.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Phan Hồng là bắt đầu âm thầm tức giận.
Cô ta trực tiếp tìm Nghiêm Tu Quần chất vấn: "Cậu mời đoàn phim của Tiêu Hòa ăn cơm? Hai đoàn phim hiện đang đấu đá, ai thắng ai thua còn phải xem buổi chiếu thử vào buổi chiều, cậu lại cố tình mời họ ăn cơm vào lúc này, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Thái độ của Nghiêm Tu Quần điềm tĩnh, không hề né tránh việc mình làm, cậu ta cũng không để tâm: "Vùng Đất Zombie là bộ phim trọng điểm được Giải Trí Lam Tinh hỗ trợ, mọi người đều ở cùng một công ty, tôi chỉ chào hỏi xã giao thôi."
"Việc tôi thấy khó hiểu nhất chính là cô. Trong bộ phim này tôi chỉ là diễn viên phụ không có nhiều đất diễn, doanh thu phòng vé không ảnh hưởng nhiều đến tôi, tại sao cô phải bằng mọi giá, không tiếc lừa đạo diễn chiếu sớm cũng phải đụng độ với Tiêu Hòa?"
Cậu ta nghi ngờ nhìn Phan Hồng.
Từ lúc bước vào rạp chiếu phim hôm nay, nhìn thấy áp phích quảng cáo của Vùng Đất Zombie, Nghiêm Tu Quần đã thấy có vấn đề.
Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Mà là Phan Hồng cố ý sắp đặt.
Từ lần trước lợi dụng Hoắc An tung tin đồn tình cảm, bị công ty trách phạt, Phan Hồng càng ngày càng hận Tiêu Hòa, luôn muốn tìm cơ hội trả thù.
Suy nghĩ của Phan Hồng bị Nghiêm Tu Quần nói trúng, sắc mặt trở nên tái mét: "Nghiêm Tu Quần, cậu đừng quên người đại diện của cậu bây giờ là tôi, không phải Tiêu Hòa, cho dù bây giờ cậu có lấy lòng cô ta, cô ta cũng không đón cậu về được!"
Chuyện này từ cái lần Đêm Hội Trung Thu, cô ta đã hỏi rõ ràng.
Nghiêm Tu Quần mím chặt môi, không trả lời.
Cậu ta nắm chặt một tấm thiệp trong tay.
Đó là tấm thiệp vừa nãy được gửi đến cùng với vòng hoa, trên đó chỉ viết hai chữ:
[Cảm ơn.]
Là nét chữ của Tiêu Hòa.
Không biết tại sao, Nghiêm Tu Quần nhìn thấy lần đầu tiên đã nhận ra.
Đúng vậy.
Bây giờ cậu ta rất muốn quay về.
Sau khi nhận ra Phan Hồng chỉ coi cậu ta là công cụ, cậu ta càng ngày càng muốn quay về, muốn được Tiêu Hòa đối xử và bảo vệ như bạn bè, giống như Hoắc An vậy.
Những thứ này trước đây cậu ta từng có, cho nên mới càng muốn có lại.
Phan Hồng thấy Nghiêm Tu Quần vẫn không nói gì, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, cái cây hái ra tiền lớn nhất trước mắt này, không thể thật sự trở mặt.
Giọng cô ta dịu xuống: " Nghiêm Tu Quần, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi, cậu nhất định sẽ có một ngày trở thành ảnh đế. Đợi đến khi cậu ngồi lên bảo tọa đó, cậu sẽ không còn để ý đến Tiêu Hòa nữa, cô ta mới là người cầu xin cậu quay về."
Nghiêm Tu Quần không nói gì, ánh mắt đấu tranh giằng xé.
Hai giờ chiều, buổi chiếu thử chính thức bắt đầu.
Vùng Đất Zombie có chút khác biệt với các bộ phim về zombie hiện có trên thị trường, mặc dù cũng có những cảnh kích thích và mạo hiểm, nhưng nội dung phần lớn là nhắm vào bản chất con người.
Nhân vật chính là một thợ săn, hằng ngày đều phải bôn ba đi tiêu diệt zombie, tìm kiếm vật tư liên tục mang về căn cứ, được mọi người trong căn cứ tôn làm anh hùng.
Có lúc anh ta cảm thấy, đây là vùng đất thanh tịnh của thời mạt thế, là thế ngoại đào nguyên.
Cho đến khi một lần trở về sau nhiệm vụ, anh ta bị phát hiện trên người có vết cào, thái độ của căn cứ đối với anh ta dần dần thay đổi.
Mặc dù kết quả xét nghiệm còn chưa có, nhưng hôm qua khi anh ta đưa vật tư, những người hàng xóm trước đây đối xử với anh ta rất thân thiết, lúc này đã nhìn anh ta bằng ánh mắt sợ hãi.
Cô gái từng bày tỏ tình cảm với anh ta là người đầu tiên yêu cầu hành hình anh.
Ngay cả người thân cùng chung một mái nhà cũng âm thầm mưu tính, muốn cùng căn cứ trừ khử anh ta càng sớm càng tốt.
Mỗi một thay đổi nhỏ nhặt, đều thể hiện rõ bản chất con người.
Anh ta bị yêu cầu nộp lại toàn bộ vật tư và tài sản.
Anh ta bị nhốt lại.
Tất cả mọi người trong căn cứ đều tin chắc anh ta sẽ biến thành zombie, sẽ đe dọa đến tính mạng của chính mình.
Người anh hùng trước đây, từng bước trở thành con chuột chạy qua đường.
Anh ta bị nhốt trong ngục tối, không được ăn một miếng cơm.
Người lãnh đạo căn cứ nói: "Anh sắp biến thành zombie rồi, không cần lãng phí vật tư quý giá."