Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 116



Ngày kết thúc buổi công chiếu, Vùng Đất Zombie đã lên hai hot search.

Một là "Phim hay", một là "Từ Nhất Chu đừng hát nữa", trực tiếp chiếm hai vị trí đầu hot search.

Tiêu Hòa bị làm cho tê cả da đầu.

Cô vừa nhận được tin nhắn của anh Kiếm trên điện thoại: [May mà bản quyền bài hát này là của công ty mình, nếu không với cách hát của Từ Nhất Chu thì sẽ bị kiện mất.]

Ca sĩ gốc suýt nữa đã thành nguyên đơn.

Tiêu Hòa: [Sau này em sẽ không để cậu ấy hát nữa.]

Đạo diễn Lý Vị Lai đứng bên cạnh, tâm trạng vừa mừng vừa lo.

Tin tốt là buổi công chiếu rất thành công, các nhà phê bình phim đều khen ngợi bộ phim, đánh giá rất cao.

Giải Trí Lam Tinh sau khi nhận được kết quả, lập tức bắt đầu sắp xếp lịch chiếu, tin rằng sau khi chính thức phát sóng chắc chắn sẽ gây được tiếng vang lớn.

Nhưng tin xấu là Từ Nhất Chu hát quá khó nghe, buổi công chiếu kết thúc, Tiêu Hòa dẫn cậu ta đứng ở cửa xin lỗi từng khán giả một.

Vì diễn viên chính hát quá khó nghe phải xin lỗi khán giả, đây là lần đầu tiên trong lịch sử điện ảnh.

Từ Nhất Chu cảm thấy rất ủy khuất.

Cậu ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho màn trình diễn của mình, hóa thân thành thần tình yêu Cupid b.ắ.n tên liên hồi, không ngờ Tiêu Hòa lại mặc áo chống đạn, ngăn chặn hoàn hảo.

"Nghe xong bài hát này, chị không thấy rung động chút nào à?"

Tiêu Hòa: "Không rung động, nhưng suýt thì nhồi m.á.u cơ tim."

Buổi công chiếu kết thúc, đoàn làm phim lần lượt rời khỏi rạp chiếu phim.

Tiêu Hòa dẫn Hoắc An vừa bước ra ngoài thì thấy buổi công chiếu đối diện Xin Chào, Thế Giới cũng tuyên bố kết thúc.

Lúc này, đạo diễn phim đang nói chuyện rất vui vẻ với Lý Vị Lai.

Ban đầu, dưới sự sắp xếp đầy ác ý của Phan Hồng, hai đoàn làm phim suýt nữa đã trở mặt thành thù, may mà sau đó Tiêu Hòa cho người gửi vòng hoa đến, cuối cùng mới hóa giải được hiểu lầm.

Lúc chiếu thử vừa rồi, đạo diễn bên kia cũng cố ý qua bên này xem, rất có cảm xúc với bộ phim.

Ông ta là đạo diễn gạo cội, đã vào nghề hơn mười năm, hơn nữa hai bộ phim có phong cách khác nhau, không có quan hệ cạnh tranh, vì muốn nâng đỡ người tài cho nên ngược lại còn thân thiết với Lý Vị Lai, khen ngợi Vùng Đất Zombie không ngớt lời.

Lý Vị Lai được khen đến nỗi mặt đỏ bừng, giống như một học sinh tiểu học được thầy giáo khen ngợi.

Khác với tâm trạng căng thẳng vào buổi sáng, sau khi buổi công chiếu kết thúc, hai đoàn làm phim lại trở nên hòa thuận.

Rõ ràng đây không phải là kết quả mà Phan Hồng mong muốn.

Xung quanh vui vẻ hòa thuận, chỉ có Phan Hồng là mặt mày như vừa ăn phải ruồi.

Tiêu Hòa đi tới: "Cô còn nhớ thân phận của mình không?"

Phan Hồng cau mày, vẻ mặt khó hiểu.

Tiêu Hòa: "Cô để Nghiêm Tu Quần đóng bộ phim này, hẳn là muốn cậu ta đi theo hướng phim nghệ thuật, sau này tham gia giải thưởng. Cô vì trả thù tôi mà suýt nữa hủy hoại bộ phim đầu tay của cậu ta, cô có còn là người đại diện của cậu ta không?"

Trước đây mặc dù Phan Hồng thường xuyên có những hành động nhỏ như tạo tin đồn, lợi dụng nghệ sĩ khác, nhưng đều làm vì lợi ích của nghệ sĩ của dưới trướng mình.

Nhưng hôm nay, cô ta rõ ràng đã đảo lộn mọi thứ.

"Nhà tôi có một cuốn Người Đại Diện Tâm Đắc, cô có muốn xem không?" Tiêu Hòa nghiêm túc đề nghị.

Cuốn sách này là cô mua sau khi đến thế giới này để làm quen với công việc của mình, tất cả công việc của cô đều lấy cuốn sách này làm chuẩn mực.

Phan Hồng nghe vậy, biểu cảm trở nên méo mó, giống như bị giẫm phải đuôi: "Phải làm thế nào còn cần cô dạy tôi sao? Lúc tôi đưa nghệ sĩ lên đỉnh cao, cô còn chẳng biết ở đâu."

Cô ta càng kích động, tâm trạng của Tiêu Hòa càng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô ta gào thét chứng minh mình lợi hại thế nào, cuối cùng nhàn nhạt nói: "Cô vui là được."

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, tuyệt sát.

Vừa rồi Phan Hồng nhảy dựng lên tức giận, trong nháy mắt đã biến thành trò hề, cô ta tức đến nỗi mặt tái mét, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Tiêu Hòa đã dẫn Từ Nhất Chu đi ra ngoài.

Sáng sớm đến đây, hai người đi xe của đoàn làm phim, bây giờ mọi người trong đoàn làm phim đều đã rời đi, họ chuẩn bị về công ty một chuyến, đi đến cửa rạp chiếu phim mới phát hiện không có xe.

Từ Nhất Chu lấy điện thoại ra, vừa hỏi: "Gọi taxi nha chị?"

Trong không gian của Tiêu Hòa có  cất xe và xăng, nhưng thứ lớn như vậy không thể quang minh chính đại lấy ra ngoài được.

Từ đây đến công ty, khoảng cách chừng mười cây số.

Cũng không tính là xa...

Tiêu Hòa vừa nghĩ, vừa quay đầu nhìn Từ Nhất Chu, chậm rãi nói: "Gần đây tôi vẫn luôn giám sát việc quay phim ở đoàn làm phim của Hoắc An, hình như cậu đã lâu rồi không được huấn luyện thì phải."

Từ Nhất Chu vừa nghe, trong lòng lập tức cảnh báo, dâng lên một dự cảm không lành.

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu bạc từ từ dừng lại trước mặt họ.

Cửa sổ xe hạ xuống, hóa ra là Nghiêm Tu Quần: "Về công ty không? Để tôi đưa hai người về?"

Vừa rồi khi Tiêu Hòa rời đi, cậu ta đã đi theo sau, thấy họ dừng lại ở ven đường, trong lòng động đậy bèn lái xe đi theo.

Tiêu Hòa: "Không cần đâu."

Cô trực tiếp từ chối.

Nhưng Nghiêm Tu Quần không rời đi, cậu ta suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi: "Tiêu Hòa, nếu tôi và Phan Hồng chấm dứt hợp đồng, tiếp tục quay lại theo cô, cô có đồng ý không?"

Nghe thấy lời này, Từ Nhất Chu giật mình.

Trưa nay Nghiêm Tu Quần đã lấy danh nghĩa của Tiêu Hòa mời đoàn làm phim ăn cơm, cậu ta đã cảm thấy không ổn.

Bây giờ nghe thấy yêu cầu này, lập tức căng thẳng.

"Tại sao? Cậu ở bên Phan Hồng không phải rất tốt à?" Tiêu Hòa khó hiểu hỏi.

Nghiêm Tu Quần có thể từ một nghệ sĩ nhỏ vô danh trở thành diễn viên hạng hai như bây giờ, nắm trong tay vai nam phụ của bộ phim nghệ thuật gây chấn động điện ảnh năm nay là “Xin Chào, Thế Giới”, tài nguyên tốt đến mức khiến các nghệ sĩ khác phải đỏ mắt, tất cả đều nhờ Phan Hồng.

Phan Hồng mặc dù coi nghệ sĩ như cây hái tiền, hành vi hôm nay cũng mất hết lý trí, nhưng về phương diện nâng đỡ người khác, cô ta có kinh nghiệm dày dặn.

Nhưng Nghiêm Tu Quần lại cau mày nói: "Tôi không muốn trở thành công cụ của cô ta."

"Lúc trước khi cậu và tôi chấm dứt hợp đồng, cậu từng nói chỉ cần có thể nổi tiếng thì sẵn lòng trả bất cứ cái giá nào."

Mặt Nghiêm Tu Quần hiện lên vẽ hối hận:

"Tôi hối hận rồi... Phan Hồng bây giờ giống như phát điên vậy, nhất quyết đối đầu với cô, tình hình hôm nay cô cũng thấy rồi, tôi mà tiếp tục theo cô ta, sự nghiệp diễn xuất sớm muộn gì cũng bị cô ta hủy hoại."

"Cậu không cần lo lắng về điều này, người có thể đưa cậu đến thành công chỉ có Phan Hồng." Tiêu Hòa nói thẳng.

Trong cuốn sách này, Nghiêm Tu Quần mới là nam chính.

Hơn nữa theo như mô tả trong sách, cậu ta là dưới sự dẫn dắt của Phan Hồng mới có thể thành công lên ngôi ảnh đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.