Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 128



Nghe đến đây, Chử Thiên Minh đột nhiên mở to mắt, nhìn kỹ dáng vẻ của Tiêu Hòa, đột nhiên kinh ngạc: "Cô là người đại diện của Từ Nhất Chu!? Không đúng! Tôi đã gặp cô ở đoàn phim! Chẳng phải cô là nhân viên khuân vác à?"

Tiêu Hòa mỉm cười: "Đúng là tôi, trước đây tôi đã làm việc ở đoàn phim một thời gian, rất hiểu phong cách làm việc của quý đạo diễn đây."

Chử Thiên Minh hoàn toàn kinh ngạc.

Anh ta nhớ lại khoảng thời gian này mình vì muốn lừa Từ Nhất Chu đầu tư lần hai, mỗi ngày đều dẫn cậu ta ra vào đoàn phim, còn phân công nhân viên công tác diễn kịch, không ngờ người đại diện của Từ Nhất Chu vẫn luôn ở trong đó!

"Toàn bộ là do các người tính kế sao! Chỉ vì kịch bản của tôi?"

Tiêu Hòa cười nói: "Sửa lại đi, từ giờ trở đi, kịch bản Đao Khách đã là của tôi rồi."

Chử Thiên Minh tức giận: "Cô mua kịch bản này để làm gì?"

"Diễn viên, kịch bản và đoàn phim đã được anh chuẩn bị xong rồi, tôi chỉ cần tìm một đạo diễn phù hợp, đưa Đao Khách lên màn ảnh rộng." Tiêu Hòa nói thật.

Nghe vậy, sắc mặt Chử Thiên Minh trở nên tái nhợt: "Ngay từ đầu, các người đã nhắm đến kịch bản này?"

Tiêu Hòa: "Ngay từ đầu, tôi chỉ muốn đưa anh vào tù, kịch bản này là ngoài ý muốn. Sau này anh cứ yên tâm ngồi tù đi, những chuyện khác không liên quan đến anh nữa rồi."

Chử Thiên Minh bị câu nói này kích thích, biểu cảm hung hăng độc ác.

Không ngờ có một ngày, anh ta cũng sẽ làm áo cưới cho người khác.

Nói xong, Tiêu Hòa trực tiếp lấy ra hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu.

"Ký đi."

Mười phút sau, Tiêu Hòa bước ra khỏi đồn cảnh sát, nắm chặt kịch bản Đao Khách trong tay.

Hôm nay, Từ Nhất Chu cả ngày sướng như bay.

"Đội trưởng, chị đã tìm được đạo diễn phù hợp chưa? Đợi tìm được đạo diễn, em có thể vào đoàn phim không?"

Nghe vậy, Tiêu Hòa khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần tìm, hiện tại đã có một đạo diễn rất tốt rồi."

Ra trường chưa đầy hai năm, từ một sinh viên biên kịch bình thường, nhảy cóc hoàn thành một bộ phim vừa có doanh thu phòng vé vừa có tiếng vang, đây là thành tích mà người khác căn bản không thể đạt được, nhưng Lý Vị Lai đã thực hiện nó.

Vùng Đất Zombie vẫn đang trong thời gian công chiếu, doanh thu phòng vé vẫn liên tục tăng cao, có hy vọng vượt mốc mười tỷ.

Lý Vị Lai mỗi ngày nhìn vào dữ liệu báo cáo, như đang ở trong mơ.

Vài ngày trước, cậu ta còn nhận được lời mời của trường cũ, về trường diễn thuyết.

Mới ra trường hai năm đã trở thành sinh viên tốt nghiệp xuất sắc về trường, trực tiếp đè bẹp những sinh viên cùng khóa khác, trở thành đối tượng ngưỡng mộ của tất cả các học đệ học muội.

Lý Vị Lai cảm thấy, đời này của mình coi như viên mãn rồi.

Ngay lúc này, cậu ta lại một lần nữa nhận được điện thoại của Tiêu Hòa.

Cậu ta tưởng cô gọi đến để hỏi thăm doanh thu phòng vé của phim, không ngờ vừa bắt máy, câu đầu tiên của Tiêu Hòa lại là:

"Cậu đã đọc tiểu thuyết Đao Khách chưa?"

Lý Vị Lai đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Biết chứ, cả thời đại học của tôi đều dành để theo đuổi tiểu thuyết này, chắc không có chàng trai nào không thích nhỉ? Tôi đã đọc không dưới mười lần!"

Nói xong, câu thứ hai của Tiêu Hòa là: "Kịch bản phim Đao Khách hiện tại đang ở trong tay tôi, cậu muốn quay không?"

Lý Vị Lai hoàn toàn ngây người.

Cái gì gọi là niềm vui từ trên trời rơi xuống?

Một phút trước, cậu ta còn tưởng mình đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời.

Không ngờ, còn có thể tiến thêm một bước nữa!

"Tôi muốn!" Cậu ta kích động trả lời, vội vàng nói: "Tôi sẽ chuẩn bị bắt đầu thử vai diễn viên ngay lập tức!"

Câu thứ ba của Tiêu Hòa lại là: "Không cần, kịch bản, diễn viên và đoàn phim đều đã tìm xong rồi, cậu có thể bắt đầu quay bất cứ lúc nào."

Nghe vậy, Lý Vị Lai hít sâu một hơi: "Tiêu Hòa, có thể ôm đùi cô đúng là ông trời ban ơn cho tôi!”

Hỏi có đạo diễn trẻ nào mới ra trường hai năm, trước tiên đưa kịch bản mình viết lên màn ảnh rộng, đại thắng, chưa đầy ba tháng lại bắt đầu quay bộ tiểu thuyết võ hiệp hot nhất hai năm nay không?

Cả người Lý Vị Lai như đang ở thiên đường.

Cậu ta cố gắng nhớ lại, cũng không biết mình bắt đầu gặp may từ lúc nào, quen biết Tiêu Hòa, sau đó từng bước tiến lên đỉnh cao của cuộc đời.

Đang lúc này, Tiêu Hòa lại nói: "Đúng rồi, dạo này dì vẫn bán cơm hộp chứ?"

"Vẫn bán, mẹ tôi chưa chịu nghỉ ngơi."

"Được, vậy tôi lại đặt năm mươi suất, món ăn tùy ý, làm xong lúc nào, tôi đến lấy lúc đó."

Nói xong, Tiêu Hòa trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Vị Lai nhìn điện thoại, đột nhiên nhớ ra mọi sự may mắn bắt đầu từ khi mẹ cậu ta bán cơm hộp cho Tiêu Hòa...

Lý Vị Lai, nam, 24 tuổi, nhờ mẹ bán cơm hộp mà tiến lên đỉnh cao của cuộc đời!

Anh Kiếm nghe nói về một loạt thao tác của Tiêu Hòa, không chỉ mua được kịch bản Đao Khách với giá rẻ, còn được miễn phí kịch bản và diễn viên, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

"Làm người đại diện mà làm đến mức này như em, thật sự là trâu bò..."

Ban đầu anh ta tưởng, chuyện của Từ Nhất Chu không còn cách nào cứu vãn, chỉ có thể coi như chịu thiệt thòi.

Nhưng không ngờ Tiêu Hòa loay hoay hơn nửa tháng, thế mà có thể lật ngược tình thế, còn kiếm được không ít thứ từ trên người Chử Thiên Minh.

Thao tác này, ai nhìn vào mà không nói một tiếng đỉnh?

"Thế nào? Bây giờ em chuẩn bị quay Đao Khách?"

Tiêu Hòa gật đầu: "Đúng vậy."

Nghe câu trả lời này, anh Kiếm lại lộ vẻ khó xử.

"Tiểu thuyết gốc Đao Khách đúng là rất nổi tiếng, nhưng hai năm nay danh tiếng của kịch bản này đã bị Chử Thiên Minh làm hỏng rồi, cộng thêm phim võ hiệp bây giờ không kiếm được tiền, công ty chắc sẽ rất khó đầu tư."

Lần trước Vùng Đất Zombie là vừa khéo gặp phải lúc công ty khủng hoảng, các sếp lớn mới quyết định đặt cược tất cả.

Bây giờ khủng hoảng đã qua, ổn định mới là hướng chính.

Tiêu Hòa lại nói: "Không cần công ty đầu tư. Anh còn nhớ số tiền đầu tư mà trước đây Chử Thiên Minh lừa từ tay diễn viên không? Em đã thương lượng với họ rồi, bộ phim này do chúng ta tự đầu tư hoàn thành, sau khi quay xong thì chia lợi nhuận."

Mấy ngày nay, Tiêu Hòa đã bàn bạc kỹ lưỡng với hơn mười diễn viên đó.

Những người này đều rất thích kịch bản Đao Khách, lại nhiệt tình với diễn xuất nên không ít người nghe xong đề nghị của Tiêu Hòa đều đồng ý tiếp tục đầu tư.

Phim võ hiệp không cần nhiều hiệu ứng đặc biệt, chi phí quay không cao, cộng thêm tiết kiệm được khoản thù lao diễn viên khổng lồ này, xét theo số vốn hiện tại thì miễn cưỡng có thể đáp ứng được quá trình quay phim.

Tiêu Hòa chuẩn bị đầu tư thêm một ít, quay sang nhìn anh Kiếm.

"Anh Kiếm, anh có muốn đầu tư không?"

"Anh ư?"

Anh Kiếm trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.