Nó lập tức vui vẻ vẫy đuôi, vừa định tiến lại gần, con ch.ó sói đột nhiên phát động tấn công, lao tới như mũi tên, sau vài lần né tránh, một phát cắn vào đuôi hamster.
Cảm thấy trên đuôi có thêm một vật nặng, Tiểu Quai dừng động tác, giơ lên nhìn.
Con chó sói đang ngậm đuôi nó, Tiểu Quai vung đuôi, cứ như vậy trực tiếp nhấc bổng con ch.ó lên.
Vẻ hung dữ của nó khựng lại, dường như căn bản không ngờ đòn tấn công tự tin nhất của mình, vậy mà đối phương lại không đau không ngứa.
Thực ra Tiểu Quai không cảm thấy đau, toàn thân nó có khả năng phòng ngự rất cao, lực cắn của chó sói căn bản không thể làm nó bị thương, nhưng hành động vừa gặp mặt đã phát động tấn công của Wiliiam vẫn làm nó giật mình.
Nhưng con ch.ó sói không chịu nhả miệng, chỉ có thể bị kéo bay lơ lửng trên không trung.
William bị hất đến choáng váng, trợn trắng mắt, cuối cùng mới chịu nhả miệng, rơi bịch xuống đất, đứng dậy trong trạng thái mơ màng, tứ chi không nghe theo sự điều khiển.
Cảnh tượng vừa nãy làm cả bọn sợ điếng người.
Con chó này, vậy mà không sợ Tiểu Quai!
Thậm chí còn dám phát động tấn công!
Tiêu Hòa cũng có chút kinh ngạc.
Lần đầu tiên cô gặp phải con ch.ó dữ tợn như vậy.
Chẳng trách ngay cả huấn luyện viên cũng không làm gì được nó
Chỉ là sức mạnh của nó so với Tiểu Quai mà nói, chỉ là muối bỏ bể, căn bản không thể làm tổn thương đến một cọng lông của hamster.
Chẳng qua nội dung huấn luyện của nó cần phải sửa đổi một chút.
Nhìn con ch.ó sói lảo đảo đứng dậy, rõ ràng là choáng váng nhưng vẫn cố gắng tấn công Tiểu Quai, Tiêu Hòa nhíu mày.
Thể lực không cần tăng cường nữa.
Nhưng về mặt đạo đức thì cần phải nâng cao.
Kết thúc buổi huấn luyện ngày hôm đó, Tiêu Hòa dẫn chó về nhà.
Sau một ngày ở chung, Tiêu Hòa rõ ràng cảm thấy con ch.ó này rất thông minh, có vẻ có linh tính.
Lúc vào cửa, nhìn con ch.ó sói vẻ mặt không tốt, cô trực tiếp định ra quy củ.
"Nếu mày dám phá nhà, tao sẽ phá mày trước."
Bây giờ con ch.ó này dường như chỉ sợ mỗi Tiêu Hòa, sau khi nghe thấy câu này, cái đuôi sau lưng hơi co lại, ngẩng đầu nhìn vào trong.
Tiêu Hòa chuẩn bị thức ăn và nước cho chó, sắp xếp đơn giản cho nó.
Đè con ch.ó đang muốn phá hoại xuống, Tiêu Hòa lấy điện thoại ra hỏi anh Kiếm.
[Chủ của con ch.ó này đâu?]
Anh Kiếm vừa từ bệnh viện về, trả lời rất nhanh: [Vẫn chưa tìm được, trước đây khi em nhặt được nó, anh đã giúp em đăng tin tìm người, nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai đến nhận. Anh nghi ngờ con ch.ó này là bị người ta cố ý vứt bỏ.]
Anh Kiếm: [Lúc nhặt được nó, nó thảm lắm.]
Con chó này là một lần Tiêu Hòa ra ngoài, nhặt được ở bãi rác.
Lúc đó William gầy trơ xương, lông trên người cũng sắp rụng hết, vết thương ở bụng đen thui mưng mủ, còn có giòi đang bò, chỉ có một đôi mắt xanh rất đẹp nhưng cũng hung dữ khác thường.
Lúc gặp nhau, nó đang lục lọi đồ ăn trong đống rác, dáng vẻ thảm thương khiến người ta nhìn vào là đau lòng, thế là bị Tiêu Hòa dùng mấy cái đùi gà dụ về nhà, giúp nó tìm bác sĩ chữa trị.
Sau nửa năm tĩnh dưỡng, chữa khỏi vết thương trên người nó, lông cũng mọc lại, ngày càng đẹp trai.
Vốn tưởng rằng con ch.ó sẽ biết ơn Tiêu Hòa, ít nhất cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng không ngờ vết thương của nó chuyển biến tốt, thái độ hung dữ lại không hề cải thiện chút nào.
Chỉ cần nhìn thấy người là lập tức vào trạng thái chiến đấu, nhìn chằm chằm, lúc nào cũng sẵn sàng tấn công.
Chỉ có khi đối mặt với Tiêu Hòa mới hơi thu liễm lại.
Thế là Tiêu Hòa mềm lòng, nhận nuôi nó.
Lúc đó công ty tình cờ tìm người mẫu chó, William nhờ đó cũng được đóng một quảng cáo.
Mặc dù quá trình quay quảng cáo rất hỗn loạn, nhưng vì ngoại hình tuyệt vời của con chó, quảng cáo vừa phát sóng, lập tức nhận được nhiều sự chào đón, thế mà một bước trở thành nghệ sĩ nổi tiếng nhất dưới trướng Tiêu Hòa lúc bấy giờ.
Rất nhiều quảng cáo và phim truyền hình gửi lời mời, nhưng vì con ch.ó này thực sự hoang dã khó thuần, không ai có thể chế ngự được nên vẫn luôn không nhận hoạt động.
Sau đó theo đề nghị của anh Kiếm, công ty đã giúp nó tìm được vài huấn luyện viên chó, nhưng dù là huấn luyện viên lợi hại đến đâu, đối mặt với con ch.ó hung dữ này đều phải chịu thua.
Anh Kiếm nói: [Huấn luyện viên chó nói, con ch.ó này trước đây hẳn đã từng bị đánh đập và ngược đãi nên mới cực kỳ ghét loài người. Ký ức của chó rất tốt, ký ức bị ngược đãi sẽ theo nó cả đời, trạng thái này rất khó thay đổi.]
Nhìn thấy câu này, Tiêu Hòa nhớ lại dáng vẻ của William khi phát hiện ra nó.
Vết rách ở bụng nó, còn có những vết thương hình que trên người, quả thực rất giống vết tích bị người ta đánh đập.
Nhưng trên cổ nó đeo thẻ tên cho chó, chứng tỏ trước đây nó có chủ.
Vậy là sau khi nó đi lạc, bị người qua đường ngược đãi?
Hay là... chủ trước?
Tiêu Hòa vừa nghĩ, vừa quay đầu nhìn con ch.ó sói đang ở trong phòng khách.
William đang tuần tra khắp nơi, cảnh giác đánh hơi từng món đồ.
Cùng lúc Tiêu Hòa nhìn qua, nó như có linh tính, nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt xanh lóe lên ánh sáng u ám, sự lạnh lẽo hiện rõ trong con ngươi.
Nhưng thực ra nó không vô tình như vẻ bề ngoài.
Lúc mới gặp nhau ở sân bay, William vừa nhìn thấy Tiêu Hòa đã tấn công, lúc đó cô thấy, con ch.ó này quá hung dữ.
Nhưng sau đó ở trong rừng cây nhỏ, nhìn thấy nó tấn công Hoắc An và Tiểu Quai, Tiêu Hòa mới phát hiện, nó thực sự nương tay với mình.
Có lẽ, vì mình đã cứu nó.
Nó nhớ.
Chỉ là vì một lý do nào đó, khiến nó căm ghét tất cả loài người
Lúc này, con ch.ó sói đứng ở chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối trong phòng khách, bộ lông màu xám trên người bao bọc lấy nó, giống như một lớp áo giáp dày, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Tiêu Hòa đang ngồi trong phòng ngủ.
Lạnh lùng, tĩnh lặng, giống như một con sói đơn độc.
Lúc này, anh Kiếm nhắn tin đến: [Em thực sự muốn tiếp tục nuôi nó sao?]
Tiêu Hòa: [Thử xem sao.]
Anh Kiếm không nói gì nữa, chỉ gửi sang một đường link.
Tiêu Hòa: [Cái gì thế?]
Anh Kiếm: [Đặt lịch tiêm vắc-xin phòng dại ở bệnh viện, em chuẩn bị trước đi.]
Tiêu Hòa không nhịn được cười, trả lời: [Nó sẽ không cắn em đâu, yên tâm đi.]
Gửi xong tin nhắn này, Tiêu Hòa bắt đầu lên kế hoạch huấn luyện chuyên biệt cho William.
Viết được một nửa, đột nhiên cảm thấy Tiểu Quai đang lăn lộn làm nũng trong không gian.
Cô dứt khoát thả con hamster ra.
Một bóng đen hình tròn khổng lồ đột nhiên xuất hiện, căn phòng vốn rộng rãi thoáng chốc trở nên chật chội.
William lập tức cong lưng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, nhìn chằm chằm Tiểu Quai.
Mặc dù chiều nay bị đè xuống đất đánh nhưng nó lại không hề sợ hãi.