Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 237



Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa nhanh chóng lật báo cáo trong tay, dưới cùng có ghi lời đề nghị của pháp y:

[Phía sau đầu người c.h.ế.t có vết thương do va chạm, trên người phát hiện nhiều vết thương do va chạm để lại nhưng bệnh án của người c.h.ế.t không đề cập đến bất kỳ bệnh nào có thể khiến người ta ngất xỉu, đề nghị tiến hành khám nghiệm tử thi thêm, điều tra xem có tiền sử bệnh ẩn nào khác không.]

Khi ông Chu xảy ra chuyện, cảnh sát kết hợp với lời khai của Chu Hạo suy đoán, ông Chu là trong lúc lên cầu thang bị ngất xỉu nên vô tình ngã xuống.

Nhưng theo kết quả kiểm tra sơ bộ của pháp y, ông Chu cơ thể khỏe mạnh, bệnh án cũng cho thấy ông không mắc bất kỳ bệnh nào có thể dẫn đến hôn mê, vậy tại sao ông lại đột nhiên ngã xuống cầu thang?

Chỉ cần tiến hành khám nghiệm tử thi thêm là có thể phát hiện ra manh mối.

Nhưng ngay lúc này, yêu cầu khám nghiệm tử thi đã bị Chu Hạo từ chối.

"Người này chắc chắn có vấn đề!" Ôn Khả Khả quả quyết nói, chỉ vào đầu mình: "Em có thể lấy đầu mình ra đảm bảo."

Tiêu Hòa khẽ gật đầu.

Lúc đầu cô nghi ngờ điểm này nên mới để Ôn Khả Khả đi điều tra.

Không ngờ, cô ấy thực sự tìm được bằng chứng.

Ôn Khả Khả tiến lại gần hỏi: "Có những thứ này, chúng ta có thể đón William về không?"

"Vẫn chưa đủ."

Bây giờ di thể của ông Chu đã bị hỏa táng, bằng chứng lớn nhất đã bị tiêu hủy, bây giờ chỉ có thể xem tình hình bên phía Chu Hạo.

Đang nghĩ, Ôn Khả Khả lo lắng nói: "Đội trưởng, William chỉ là một con ch.ó đi theo Chu Hạo, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiêu Hòa cười: "Không đâu, tôi đã phái vệ sĩ đi theo rồi."

Ánh trăng mờ ảo, những ngày mưa liên miên làm cho những đám mây đen trên bầu trời chồng chất, ngay cả các vì sao cũng bị che khuất không thấy đâu.

Gió đêm lay động lá cây xào xạc, sắp mưa rồi.

Trong bóng tối che phủ, một cái bóng to tròn ngồi trên cành cây, bất động, gần như hòa làm một với môi trường xung quanh, chỉ có đôi mắt tròn xoe như hạt đậu xanh là thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng yếu ớt, không ngừng quan sát căn biệt thự bẩn thỉu trước mắt.

Khi William bị đưa đi, Tiểu Quai đã nhận được lệnh đi theo.

Nó vẫy cái đuôi dài khỏe mạnh sau lưng, nếu Chu Hạo dám động thủ với William, nó sẽ trực tiếp đánh c.h.ế.t tên khốn đó.

Nhưng cũng giống như Tiêu Hòa dự đoán, Chu Hạo bây giờ đã coi William như cây hái ra tiền, không dám động thủ nữa, mà là tiếp đãi tử tế.

Hơn nữa từ khi về đến nhà, ômh ta đã chìm trong cơn cuồng hỉ, trước tiên là để huấn luyện viên chó nhốt William vào lồng chó đã chuẩn bị sẵn, sau đó bắt đầu mơ tưởng đến việc lợi dụng độ nổi tiếng của William để kiếm tiền, trở thành triệu phú.

Ông ta thậm chí còn gọi điện cho từng người quen, khoe khoang rằng mình sắp phát tài rồi.

Gọi điện xong lại bắt đầu uống rượu, uống đến tận khi trời tối.

Lúc này, trong biệt thự vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười ngông cuồng của Chu Hạo sau khi say rượu.

Tiểu Quai nhìn một lúc, lại quay đầu nhìn về phía William trong sân.

Trở lại ngôi nhà này, một lần nữa đối mặt với Chu Hạo mà nó căm ghét nhất, lần này nó lại biểu hiện ra vô cùng bình tĩnh, không nổi giận, không tấn công, chỉ nằm im trong lồng, ngay cả khi Chu Hạo đến gần, nó cũng không có phản ứng.

Tư thế oai vệ thường ngày không còn nữa, dường như ngay cả màu lông trên người cũng xỉn đi, cái đuôi vô lực nằm trên mặt đất, đôi mắt xanh không có chút sức sống nào.

Vài hộp đồ ăn cho chó hiệu Ái Bảo đặt trước mặt, nó cũng không nếm thử một miếng.

Tiểu Quai hơi nghiêng đầu, móng vuốt nhỏ lấy ra một quả thông trên người, ném cao lên rồi dùng đuôi quất mạnh.

Quả thông tròn vo rơi xuống sân, nằm ngay bên cạnh lồng nhưng William thậm chí còn không động đậy tai, dường như không phát hiện ra.

Lúc này, Chu Hạo say rượu đi ra, vịn vào lồng nhìn William bên trong.

"Ồ? Hôm nay ngoan thế nhỉ, sao không cắn tao nữa? Xem ra mày cũng biết đây là địa bàn của ai rồi."

Chu Hạo đắc ý uống một ngụm rượu, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn William bên trong hạ giọng hỏi: "Hôm đó, mày có nhìn thấy gì không?"

Ngày chú chết, William có mặt tại hiện trường, lúc đó ông ta chỉ nghĩ nó là một con chó, chắc là không biết gì, nhưng kể từ hôm đó, con ch.ó này như phát điên, chỉ cần nhìn thấy ông ta là đuổi theo cắn, như thể muốn cắn c.h.ế.t ông ta vậy.

Chẳng lẽ nó thực sự thông minh như những người trên mạng nói?

Chu Hạo vừa nói vừa cúi đầu nhìn con ch.ó sói trong lồng, nhưng lúc này William vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt.

Thấy vậy, Chu Hạo cười khẩy, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

"Sau này cứ ngoan ngoãn mà thể hiện, chỉ cần kiếm tiền cho tao, tao sẽ không bạc đãi mày, những thứ trước đây của mày, tao vẫn giữ hết, đều là những thứ mày thích."

Vừa nói, ông ta vừa đi đến trước kho, mở cửa lớn, tiện tay nhặt mấy món đồ chơi bám đầy bụi bên trong, ném vào lồng.

"Chơi đi!"

Nói xong, lại quay người về phòng uống rượu.

Tiểu Quai vẫn ngồi im trên cây, khi cửa kho mở ra, mắt nó sáng lên.

Nó bất động rình rập, cho đến khi Chu Hạo rời đi, nó lập tức biến thành một cái bóng biến mất tại chỗ, khi xuất hiện trở lại, nó đã đứng trong kho.

Đầu mũi hơi nhăn lại, ngửi ngửi không khí.

Nó tìm một vòng, lục ra một thứ bẩn thỉu ở góc kho, dùng đuôi câu lấy, vui vẻ chuẩn bị quay về tìm William, cùng nó về nhà.

Nhưng khi đến sân, nó thấy cửa lồng mở toang, chốt cửa dùng để chặn lồng đã bị răng sắc cắn đứt, mấy món đồ chơi mà Chu Hạo vừa ném ra nằm rải rác trên mặt đất, còn William bên trong thì đã biến mất.

Tiểu Quai hoảng hốt, vội vàng nhìn vào trong nhà.

Chu Hạo vẫn đang uống rượu, đã nằm vật ra đất say khướt.

William không đi tìm ông ta trả thù?

Vậy thì chạy đi đâu rồi?

Tiểu Quai lập tức từ mặt đất nhảy lên cây, nhanh chóng quay về chuẩn bị đi báo cho Tiêu Hòa.

Nó vừa mới lên đường, mưa lại rơi.

Tiêu Hòa vẫn chưa ngủ.

Báo cáo khám nghiệm tử thi mà Ôn Khả Khả mang đến cần phải sắp xếp lại, còn phải đối chiếu với lời khai của cảnh sát trước đó mới có thể tìm ra sơ hở.

Mặc dù trong lòng cô đã có kế hoạch từ lâu, biết rằng phiên tòa đầu tiên sẽ thất bại, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc William có thể bị đưa đi, nhưng khi thực sự xảy ra, nhìn thấy ổ chó trống rỗng trong nhà, cô vẫn có chút lo lắng.

Phải nhanh chóng tìm ra bằng chứng, đưa Chu Hạo vào tù, chính thức đón William về.

Mưa bên ngoài có vẻ lớn hơn, Tiêu Hòa xem lại một lượt biên bản ghi lời khai của Chu Hạo, sắp xếp lại lối nghĩ, lúc này đã bốn giờ sáng.

Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng sột soạt lẫn trong tiếng mưa, gần như bị tiếng mưa át đi nhưng vẫn bị Tiêu Hòa bắt được.

Cô đứng dậy mở cửa, một con ch.ó sói toàn thân ướt sũng đang đứng bên ngoài.

Đôi mắt xanh bị mưa tạt vào, lặng lẽ nhìn cô.

Trái tim Tiêu Hòa như bị ai đó bóp chặt, đau nhói.

Cô đã sắp xếp mọi thứ, đảm bảo William sẽ không bị đánh nữa, đảm bảo sau khi tìm được bằng chứng là có thể đón nó về ngay, nhưng trong dự đoán và tính toán của cô, hoàn toàn không ngờ đến cảnh tượng này.

Nhà Tiêu Hòa và Chu Hạo tuy ở cùng một thành phố nhưng một ở phía đông, một ở phía tây, cách nhau ít nhất cũng phải ba mươi mấy cây số, trên đường không biết phải đi qua bao nhiêu ngã tư và đèn đỏ.

Nó không biết làm sao mà chạy về được.

Bên ngoài vẫn đang mưa to, bộ lông xám trên người bị nước mưa làm ướt, dính đầy bùn đất, ướt sũng, dựng đứng như dao. Vẻ oai phong đẹp trai thường ngày đã không còn, chỉ đứng thẳng như sắt thép, chật vật lại cố chấp.

Đôi mắt xanh cứ nhìn Tiêu Hòa như đang xác nhận điều gì đó, sau đó từ từ quay người rời đi.

Từng giọt nước nhỏ xuống đất.

Cần phải có niềm tin lớn đến mức nào, mới có thể khiến một con ch.ó phá lồng, trong đêm tối vượt qua nửa thành phố, chỉ dựa vào một chút hơi thở còn sót lại trong không khí, quay trở lại đây.

Lại là tâm trạng gì khiến nó không vào nhà, sau khi nhìn thấy người muốn tìm lại quay người rời đi?

Lúc này Tiêu Hòa mới phát hiện ra, mình đã phạm một sai lầm lớn.

Tính toán mọi diễn biến, tưởng rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát nhưng lại đánh giá thấp tình cảm của con ch.ó sói này.

Chó sẽ không bao giờ che giấu, sẽ không diễn tả ba phần tình cảm thành bảy phần, đối với sự yêu thích, trong cái đầu nhỏ đáng yêu của chúng, chỉ có không điểm và mười điểm.

"William?"

Tiêu Hòa gọi một tiếng, không có tiếng đáp lại.

William cụp đuôi như thể thất vọng đến cùng cực, dần dần biến mất trong hành lang.

Tiêu Hòa nhanh chóng đi theo, tìm thấy chú chó của mình ở dưới tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.