Chung Tử Xuyên phấn khích nhìn mấy con vật nhỏ nhảy nhót, chỉ hận không thể đuổi theo vuốt ve từng con một.
Nhưng cậu ta lại nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tiêu Hòa, có chút nghi hoặc.
"Như vậy không tốt sao ạ? Sau này sẽ có rất nhiều bé con huấn luyện cùng chúng ta."
"Nếu là lúc huấn luyện thì tất nhiên là tốt, nhưng mà..."
Lúc đầu Tiêu Hòa mua nơi này là muốn biến nó thành chốn đào nguyên, sau đó dựng hàng rào, không chỉ có thể ngăn chặn tầm mắt tò mò của người khác, mà nếu gặp phải mạt thế còn có thể ngăn chặn zombie.
Nhưng không ngờ nơi này lại có nhiều động vật đến vậy.
Nếu dựng hàng rào, những con vật nhỏ này sẽ không xuống đây được.
Nếu nhẫn tâm, Tiêu Hòa cũng có thể làm được, nhưng vừa rồi bị một đàn thú nhỏ vây quanh, cô lại có chút không nỡ tranh giành nhà cửa với những con vật đó.
"Muốn quy hoạch nơi này thành sân huấn luyện, cần phải thiết kế lại."
Tiêu Hòa vừa lên kế hoạch, Chung Tử Xuyên đã không kịp chờ đợi đi về phía sườn đồi.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy lợn rừng nhỏ, kích động đến quên cả trời đất.
Đợi cậu ta đi rồi, Hoắc An và những người khác mới đến nơi, cùng Tiêu Hòa bàn bạc chuyện huấn luyện.
Đợi một lúc vẫn không thấy cậu ta quay lại.
"Chung Tử Xuyên đâu?"
"Lên núi rồi, ước chừng một lát mới về, các cô cậu bắt đầu huấn luyện trước đi." Tiêu Hòa nói.
Nghe vậy, trong mắt ba người lóe lên ánh sáng, nghiêm trang nói: "Đội trưởng, anh em chúng ta một lòng, huấn luyện cùng huấn luyện, không được thiếu một ai."
Vừa nói vừa nhìn nhau, ngầm hiểu: Là anh em, tuyệt đối không thể chỉ có mình mình chịu khổ!
Có thể kéo thêm được một người thì kéo.
Tiêu Hòa nhìn ra ngay suy nghĩ trong lòng bọn họ, bình tĩnh nói: "Chung Tử Xuyên đuổi theo lợn con, nếu bị lợn mẹ phát hiện, nó có thể đuổi theo cậu ta mười cây số, cường độ huấn luyện không kém các cậu đâu, hay là các cậu cũng muốn chơi cùng lợn rừng?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người thay đổi, liên tục lắc đầu.
Đùa à.
Trước đây bị Tiểu Quai đuổi, mặc dù nhìn thì thấy đáng sợ, nhưng lâu dần sẽ phát hiện ra Tiểu Quai rất có chừng mực, nó chưa bao giờ thực sự ra tay với bọn họ.
Nhưng mấy con lợn rừng trên núi thì không khác.
Bọn chúng có nanh dài và nhọn, một khi bị chọc giận sẽ lao tới như điên.
Đó không phải là chơi.
Mà là nghịch dại.
Ba người nhanh chóng mặc đồ tăng trọng, chạy mất dép, sợ bị Tiêu Hòa ném vào ngọn núi bên cạnh cho huấn luyện cùng lợn rừng.
"Mặc dù đã đổi chỗ mới nhưng sao tôi lại cảm thấy nơi này còn đáng sợ hơn trước nhỉ?" Hoắc An căng thẳng nói.
Trước đây thứ đáng sợ nhất là Tiểu Quai, nhưng ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Còn bây giờ lại có thêm nhiều loài động vật nguy hiểm.
Ngoài lợn rừng, ai biết trong khu rừng rộng lớn kia còn ẩn chứa nguy hiểm gì nữa?
"Nếu chúng ta phạm lỗi, đội trưởng có ném chúng ta vào rừng không?" Ôn Khả Khả quay đầu nhìn ngọn núi phía sau.
Cô ấy không muốn chơi với lợn rừng.
Thấy họ lo lắng, Từ Nhất Chu cười nói: "Các cậu căng thẳng quá rồi, đội trưởng sao có thể đối xử với chúng ta như vậy được?"
Hoắc An quay đầu, ánh mắt chân thành nhìn cậu ta: "Không thể sao?"
Ôn Khả Khả: "Cậu chắc chắn không thể sao?"
Từ Nhất Chu: "..."
Cẩn thận suy nghĩ một chút, không biết nhớ ra chuyện gì, sắc mặt cậu ta hơi thay đổi, âm thầm tăng tốc độ chạy lên trước, cách ngọn núi phía sau càng xa càng tốt.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.
"Không biết Chung Tử Xuyên bây giờ thế nào rồi."
Lúc này, Chung Tử Xuyên đang bị lợn rừng dí.
Cậu ta vừa mới vào rừng, nhìn thấy mấy con lợn rừng nhỏ đáng yêu, còn chưa kịp đến gần thì đã bị lợn mẹ phát hiện.
Lợn rừng mẹ vì bảo vệ con nên đuổi cậu ta chạy như điên, nanh vuốt sắc nhọn và tiếng kêu hung dữ không kém gì Tiểu Quai.
May mà trước đây Chung Tử Xuyên đã được Tiêu Hòa huấn luyện, giỏi nhất là chạy địa hình rừng, cho nên mới miễn cưỡng thoát được, nhưng dù vậy cũng bị đuổi chạy một nửa vòng núi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự tấn công của lợn rừng, nhìn xung quanh mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã vào sâu trong rừng.
Cây cối ở đây rậm rạp, mấy cây đại thụ che khuất cả bầu trời, khu vực này ít người lui tới, xung quanh cũng tĩnh lặng.
"Không biết có tìm được đường về không nữa?"
Cậu ta lẩm bẩm một tiếng, chuẩn bị quay về.
Vừa mới quay người, một vệt màu đen trắng đột nhiên lướt qua khóe mắt.
Bước chân của Chung Tử Xuyên lập tức dừng giữa không trung, quay đầu nhìn về hướng đó.
Trên sườn đồi xa xa, ở chỗ cây cối rậm rạp, dưới những cây thông cao vút là một đám cây bụi thấp, nhìn khắp nơi đều là màu xanh đậm nhạt, không có gì khác biệt so với những nơi khác.
Vệt màu vừa lóe lên kia có vẻ như chỉ là ảo giác của cậu ta.
Chung Tử Xuyên nghi hoặc nhìn chằm chằm, lúc này từ xa truyền đến một tiếng hú, Tiểu Quai lao vào rừng, nó phanh gấp trước mặt Chung Tử Xuyên, không ngừng vẫy cái đuôi phía sau.
"Đội trưởng và những người khác sắp về rồi à?" Chung Tử Xuyên suy đoán hỏi.
Đang định quay người chuẩn bị rời đi.
Vừa đi được hai bước, lại không nhịn được quay đầu nhìn về đám cây bụi đó, vẫn không có gì khác thường.
"Có lẽ là mình nhìn nhầm rồi..."
Đây không phải là nơi sinh sống của động vật.
Cậu ta xua tan suy nghĩ trong lòng, sau đó nhanh chóng đi theo Tiểu Quai rời đi.
Chú hamster to lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, mấy cái cây rung rinh cũng dần bình lặng, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Bên cạnh đám cây bụi mà Chung Tử Xuyên vừa quan sát, lá cây bắt đầu rung động, đột nhiên một bàn chân gấu đen thùi lùi thò ra, vụng về bám vào bụi cây, dùng hết sức để trèo lên.
Mỗi lần vừa trèo lên được một chút là lại lăn xuống, giống như một viên bánh trôi bị thủng nằm bẹp trên mặt đất.
Mãi đến lần thứ ba, nó mới trèo ra khỏi hố.
Cụm cây bụi đáng thương sau một phen giày vò, lá đã bị nhổ gần hết, chỉ còn trơ lại những cành cây trơ trụi, đáng thương đứng trong không khí.
Nhưng thủ phạm dường như không hề hay biết, lắc m.ô.n.g rũ sạch đất, sau đó từng bước một đi về hướng Chung Tử Xuyên rời đi.
Chung Tử Xuyên đi theo Tiểu Quai mới tìm được đường về, vừa ra ngoài, thấy Hoắc An và những người khác đã kết thúc huấn luyện, mồ hôi đầm đìa nằm trên mặt đất thở hổn hển, trông có vẻ còn mệt hơn huấn luyện bình thường.
"Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay nặng vậy sao?" Cậu ta ngạc nhiên hỏi.
Bình thường Tiêu Hòa huấn luyện đều là đến giới hạn của mọi người thì dừng, cộng thêm thể lực của họ đã dần được nâng cao, gần đây rất ít khi mệt mỏi như vậy.
Tiêu Hòa nhìn mấy người trên mặt đất: "Là bọn họ tự nguyện."