Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 365



Lúc đầu, họ rất thích Hạ Tri Bắc.

Đứa trẻ đó đáp ứng mọi yêu cầu của họ đối với trẻ con, nó đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng gây rắc rối.

Lúc nhận nuôi, người ở cô nhi viện nói đứa trẻ sức khỏe không tốt, bọn họ cũng không để ý.

Nhưng sau khi đưa người về nhà, Hạ Tri Bắc ba ngày một bệnh nhỏ, năm ngày một bệnh lớn, khiến họ bận rộn đến mức không thể tiếp tục làm việc.

Cuối cùng đến bệnh viện khám, bác sĩ nói căn bệnh này khó chữa, muốn khỏi hẳn phải tốn rất nhiều tiền, còn cần người nhà tận tình chăm sóc.

Làm sao được?

Bọn họ quen biết Hạ Tri Bắc, tính ra cũng chỉ mới nửa tháng, sao có thể nỡ vì cậu bé mà tiêu sạch tiền tiết kiệm, còn phải từ bỏ công việc?

Hai người định trả đứa trẻ về, nhưng lúc nhận nuôi đã ký thỏa thuận.

Nếu trả về, không chỉ phải bồi thường cho cô nhi viện, mà nếu đối phương tức giận đi khắp nơi tuyên truyền, ảnh hưởng đến danh tiếng của họ ở địa phương, thậm chí cả công việc kinh doanh của công ty cũng có thể bị liên lụy.

Sau khi cân nhắc lợi ích, hai người nhẫn tâm nhét cho Hạ Tri Bắc hai trăm đồng rồi đuổi ra ngoài, mặc cho cậu bé tự sinh tự diệt.

"Chúng tôi nghĩ cậu bé vốn là trẻ mồ côi, hẳn đã quen với việc lang thang bên ngoài rồi. Có lẽ còn có thể tìm được người tốt bụng khác nhận nuôi, đến nhà giàu sinh sống."

Người phụ nữ nói rất có đạo lý, trong lời nói còn ám chỉ rằng mình quan tâm đến Hạ Tri Bắc.

Tiêu Hòa nghe mà tức điên lên.

"Ai nói với các người rằng Hạ Tri Bắc trước đây lang thang bên ngoài?"

"Trẻ con ở cô nhi viện không phải đều..."

"Cậu bé trước đây có gia đình, bây giờ còn có một người em trai, các người vứt cậu bé ở bên ngoài, lỡ cậu bé xảy ra chuyện, các người có chịu trách nhiệm được không?"

Người phụ nữ lập tức câm nín.

"Ngày hôm sau tôi đã hối hận, còn cố ý quay lại tìm nhưng người đã không thấy đâu nữa rồi, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể giấu cô nhi viện, chúng tôi sẽ từ từ tìm người..."

Vì vậy, mỗi lần cô nhi viện gọi điện đến, họ đều nói dối rằng Hạ Tri Bắc không có ở nhà, có thể giấu được một ngày thì tính một ngày.

Cứ như vậy, không biết từ khi nào đã trôi qua nửa năm.

"Thực ra các người căn bản không tìm cậu bé đúng không?" Tiêu Hòa trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô ta.

Nếu thực sự cảm thấy hối hận, sao đồ đạc của Hạ Tri Bắc lại không còn một thứ nào?

Giống như cuối cùng cũng thoát khỏi một phiền phức lớn, sau đó vội vã vứt đồ của cậu bé đi, phủi sạch quan hệ.

Người phụ nữ chột dạ nói: "Có thời gian sẽ đi tìm..."

Dù sao cũng không phải con mình, sao có thể để tâm chứ?

Tiêu Hòa hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận trong lòng: "Các người vứt bỏ đứa trẻ vào lúc nào?"

"Cậu bé ở đây được khoảng nửa tháng."

Nói như vậy, cậu bé đã mất tích nửa năm rồi?

Thời gian này vừa vặn trùng với thời điểm Hạ Tri Nam được nhận nuôi.

Giả thiết của Tiêu Hòa được chứng minh, nhưng trong lòng cô lại không có chút vui mừng nào.

Đang định đi, người phụ nữ trung niên vội vàng kéo cô lại, cười lấy lòng nói.

"Chuyện này cô có thể giúp chúng tôi giữ bí mật không? Vợ chồng chúng tôi có rất nhiều bạn bè ở đây, hơn nữa công ty hiện đang tham gia hoạt động, nếu chuyện này bị phanh phui, sẽ không tốt."

Ánh mắt của Tiêu Hòa lạnh như băng.

"Biết ảnh hưởng không tốt còn dám vứt bỏ đứa trẻ? Tôi sẽ nói với cô nhi viện, xử lý thế nào thì để họ quyết định."

Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.

Xe lại phóng nhanh về thành phố A, dừng trước cửa nhà Thi Ánh Đan.

Tiêu Hòa hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá đè nặng trĩu, cực kỳ khó chịu.

Quả nhiên vẫn bị vứt bỏ.

Cô không thể tưởng tượng được khi Hạ Tri Bắc một lần nữa bị vứt bỏ, trong lòng sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Nếu cậu bé tự mình trốn về cô nhi viện, sẽ nói gì với em trai?

Cậu bé không muốn được nhận nuôi nữa sao?

Nhưng làm sao được?

Sức khỏe của Hạ Tri Bắc vốn không tốt, ở lại trong môi trường như cô nhi viện chỉ có thể ngày càng tệ hơn.

Anh trai không được, vậy thì em trai sẽ làm.

Vì vậy Hạ Tri Nam trở nên ngoan ngoãn, trở thành dáng vẻ mà người nhận nuôi thích nhất, không dám ăn uống để mình ngày càng gầy yếu, cũng ngày càng giống anh trai.

Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được một nữ minh tinh xinh đẹp đẩy cửa cô nhi viện.

Cô ta muốn nhận nuôi một cậu bé, chỉ để lên chương trình.

Hạ Tri Nam tự mình xung phong, nhờ tính cách ngoan ngoãn và ngũ quan xinh đẹp đã được nhận nuôi thành công.

Không ai biết, cậu bé còn đưa cả anh trai đi cùng.

Vì vậy Hạ Tri Nam mới hết sức phối hợp với Thi Ánh Đan lên chương trình, chỉ vì cậu bé không muốn bị trả về.

Một khi bị trả về, em trai sẽ mất nơi ở.

Còn thứ anh trai mất đi, rất có thể là cả mạng sống.

Tiêu Hòa ở trong lòng phác họa lại toàn bộ sự việc, nhưng tâm trạng lại càng nặng nề hơn.

Cô nhìn căn biệt thự không lớn trước mắt.

Lúc này đây, có một đứa trẻ có lẽ đang co ro trong một góc tối nào đó, lặng lẽ chờ đợi một cơ hội thay thế xuất hiện.

Đến giờ khám sức khỏe đã hẹn, cửa nhà họ Thi bị đẩy ra, Thi Ánh Đan đeo kính râm, bước ra ngoài với sải chân dài.

Cậu bé đi theo sau cô ta tóc hơi vàng, dáng người nhỏ bé, khi đi cơ thể hơi nghiêng về một bên.

Cậu bé ôm một chiếc cặp sách, đôi mắt như nai con mang theo ánh sáng vui mừng, háo hức nhìn xung quanh, dường như đã rất lâu không được ra ngoài.

Trái tim Tiêu Hòa mềm nhũn.

Là Hạ Tri Bắc.

Quả thực là cậu bé.

Hạ Tri Nam không tiếc cãi nhau với Thi Ánh Đan cũng phải lấy được phiếu khám sức khỏe và thẻ giảm giá, cậu bé định dùng cho anh trai.

Sau khi biết là bọn chúng là sinh đôi, chỉ cần nhìn thoáng qua, Tiêu Hòa đã có thể dễ dàng phân biệt hai người.

Hai người họ rõ ràng khác nhau.

Hạ Tri Bắc là anh trai, sức khỏe không tốt, tính cách cũng tương đối nhút nhát, đôi mắt luôn ươn ướt, khi nói chuyện giọng rất nhỏ, mềm mại như một cục bông gòn.

Hạ Tri Nam là em trai, mặc dù để được nhận nuôi nên cậu bé phải giả vờ rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt linh hoạt, khi nói chuyện rất có sức sống, sự thông minh và tinh nghịch trong xương cốt có thể nhận ra ngay.

Nhưng điều này chỉ đối với Tiêu Hòa mà thôi, đổi lại là người khác, chẳng hạn như Thi Ánh Đan, dù có ở chung nửa năm cũng không thể phân biệt được.

Đối với cô ta, đứa trẻ chỉ là đạo cụ lên chương trình.

Ai sẽ quan sát kỹ một đạo cụ?

Tiêu Hòa nhanh chân đi tới, thuận tay nhận lấy chiếc cặp sách nặng trịch trong tay Hạ Tri Bắc.

Tay vừa nhẹ đi, cậu bé vội ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sợ sệt còn có chút kinh ngạc đánh giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.