Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 366



Tiêu Hòa không biết có phải em trai đã nói gì với cậu bé không, mới khiến Hạ Tri Bắc luôn trốn tránh mình, lúc này mặc cho cậu bé nhìn mình, cô chỉ hỏi Thi Ánh Đan đang ăn mặc lộng lẫy đi trước.

"Cô cũng đi sao?"

Thi Ánh Đan ngạo mạn nói: "Vất vả lắm mới giành được giải thưởng, không đi thì phí, tôi cũng đã lâu không khám sức khỏe rồi."

Nói xong, cô ta nhanh chân lên xe, tháo kính râm, giọng điệu rất khó chịu hét về phía Hạ Tri Bắc: "Còn không mau lại đây lấy đồ giúp mẹ, chậm chạp thế."

Hạ Tri Bắc vội vàng lấy lại cặp sách từ tay Tiêu Hòa, sau đó chạy chậm tới, bỏ kính râm của Thi Ánh Đan vào hộp đựng kính bên trong.

Ngay khi kéo khóa, bên trong toàn là đồ của Thi Ánh Đan.

Son môi, phấn nền, gương, một máy sấy tóc nhỏ, còn có một số sản phẩm điện tử, nặng trĩu treo trên đôi vai mỏng manh của Hạ Tri Bắc, như thể giây tiếp theo sẽ đè bẹp cậu bé.

Tiêu Hòa cau mày nhìn, một lần nữa lấy cặp sách ném cho Thi Ánh Đan.

"Đồ của mình thì mình cầm, cô không có tay sao?"

Thi Ánh Đan đang trang điểm đẹp đẽ, bị chiếc cặp sách ném tới đập trúng, ngây người, trợn tròn mắt.

"Nó gây cho tôi nhiều phiền phức như vậy, để nó cầm cặp sách thì sao?"

"Hôm qua tôi đã cho người đăng video so sánh, bây giờ dư luận trên mạng không phải đã giảm xuống rồi sao?"

"Giảm thì giảm nhưng vẫn còn mà, trước đây không có một bình luận tiêu cực nào, đều tại hôm qua..."

Nói xong, cô ta lại quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Tri Bắc, nhớ lại chuyện hôm qua, đến giờ cô ta vẫn còn tức giận.

Nhưng vì Tiêu Hòa ở đây nên không ném cặp sách trả lại.

Hạ Tri Bắc vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh giống như một chú cừu non đáng thương, ngoan ngoãn nghe mắng.

Cậu bé trắng hơn em trai một chút, ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu vào làn da của cậu bé, trắng đến gần như trong suốt, giống như giây tiếp theo sẽ vỡ tan.

"Ngủ thêm một lát đi, tôi lái xe đưa hai người qua đó, rất nhanh sẽ đến thôi." Tiêu Hòa không muốn nhìn cậu bé bị mắng nữa, mở lời đề nghị.

Nghe vậy, Thi Ánh Đan mới chịu dừng phàn nàn, dựa vào lưng ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Những giải thưởng mà "Thử Thách Cha Mẹ Và Con Cái" phát đều do nhà tài trợ cung cấp, phiếu khám sức khỏe này là của một bệnh viện tư nhân.

Bệnh viện này rất nổi tiếng trên toàn quốc, bệnh viện bỏ lương cao mời các bác sĩ chuyên gia từ khắp nơi về, còn có cơ sở chẩn đoán và điều trị tiên tiến, rất nhiều bệnh nan y đều có thể chữa khỏi ở đây.

Ngoài việc giá cả đắt đỏ thì hầu như không có nhược điểm gì.

Nếu không trúng giải, hai anh em tuyệt đối không có tiền để bước vào bệnh viện này.

Mọi lời phàn nàn của Thi Ánh Đan đều biến mất sau khi bước vào và nhìn thấy quy mô của bệnh viện, cô ta lập tức đưa Hạ Tri Bắc đi làm toàn bộ các hạng mục kiểm tra.

Kết quả khám sức khỏe có ngay trong ngày.

Trong phòng làm việc, bác sĩ cầm hai tờ đơn khám sức khỏe lật xem cẩn thận.

"Người lớn thì không có vấn đề gì, cơ thể rất khỏe mạnh, về nhà chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng thức khuya uống rượu, rất nhanh sẽ điều chỉnh lại được."

"Chỉ có đứa trẻ này..."

Ông ta thở dài, nhíu mày, giọng điệu lo lắng.

"Thể chất quá kém. Thiếu máu, sức đề kháng yếu, van tim đóng không kín, suy tim, chẳng trách trước đây cô nói cậu bé luôn bị bệnh, nên đưa đến khám sớm hơn, kéo dài càng lâu càng khó chữa."

Thi Ánh Đan vừa rồi còn mừng rỡ, lúc này nghe vậy thì nhíu mày.

Trước đây cô ta chỉ thấy Hạ Tri Nam động một tí là bị bệnh, cơ thể lúc tốt lúc xấu, không ngờ lại có nhiều bệnh như vậy.

Vậy thì còn có thể lên chương trình, đóng phim được không?

"Có thể chữa khỏi không?" Cô ta hỏi.

Bác sĩ gật đầu: "Điều trị cả trong lẫn ngoài, qua ba năm năm nữa rất có khả năng sẽ cải thiện, chỉ có điều chi phí có thể cao một chút, ước tính thấp nhất cũng phải chuẩn bị hai ba triệu."

Ba triệu!?

Thi Ánh Đan trừng to mắt, vừa định chửi ầm lên, nghĩ lại rồi lại nuốt xuống, oán hận trừng mắt nhìn đứa trẻ.

Tưởng nhặt được bảo bối, không ngờ lại là phiền phức!

Tiêu Hòa cũng có chút kinh ngạc.

Mặc dù biết Hạ Tri Bắc sức khỏe không tốt nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, chẳng trách em trai nhất quyết phải để cậu bé được nhận nuôi.

Với tình trạng bệnh như vậy, ở cô nhi viện sẽ không được chữa trị.

Cô đang định hỏi về hướng điều trị, đột nhiên nghe thấy Thi Ánh Đan nhỏ giọng hỏi: "Nếu không chữa, liệu có ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày không?"

Bác sĩ sửng sốt.

Ông ta đã gặp không ít phụ huynh đưa con đến khám bệnh, nếu nghe nói chi phí điều trị đắt đỏ, có người sẽ đau lòng đồng ý, có người do dự mãi không quyết, sẽ hỏi xem có phương án thay thế nào khác không.

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp người hỏi như vậy.

Như thể nếu không ảnh hưởng lớn, cô ta sẽ không chữa vậy.

Bác sĩ vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, dễ bị bệnh, dễ mệt mỏi, đây đều là những ảnh hưởng, hơn nữa nếu tiếp tục trì hoãn thêm vài năm, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn."

Nghe vậy, Thi Ánh Đan quay đầu nhìn Hạ Tri Bắc, trong lòng bực bội.

Hôm qua trên chương trình vừa mất fan, không ngờ hôm nay lại phát hiện ra chuyện này.

Biết vậy thì hôm qua đã tặng hết giải thưởng đi, không đến khám thì sẽ không phát hiện ra những vấn đề này rồi.

"Nếu cô đồng ý điều trị, hôm nay tôi có thể giúp cô chuẩn bị, chữa sớm khỏi sớm." Bác sĩ tích cực hỏi thăm.

"Hôm nay không chữa, sau này hãy nói."

Thi Ánh Đan bực bội buông một câu, kéo Hạ Tri Bắc dậy, trực tiếp đẩy cửa định đi.

Bác sĩ thấy vậy, vội vàng khuyên nhủ:

"Tình hình của đứa trẻ không thể trì hoãn thêm được nữa!"

Nhưng Thi Ánh Đan làm ngơ, đóng sầm cửa bỏ đi.

Tiêu Hòa lúc này đi tới, đặt danh thiếp của mình lên bàn.

"Về tình hình bệnh của đứa trẻ, sau này tôi sẽ liên lạc với ông."

Bác sĩ sốt ruột nói: "Cô phải nói với cô ta, bệnh của trẻ con không thể trì hoãn, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!"

Tiêu Hòa gật đầu, đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, thấy Thi Ánh Đan đang kéo Hạ Tri Bắc ở hành lang, dặn dò cậu bé: "Con đừng nghe người ta nói bậy bạ, sức khỏe của con tốt lắm, chạy nhảy được, không cần điều trị gì cả."

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tri Bắc căng thẳng, trắng bệch như sắp trong suốt, mím chặt môi không nói gì.

Tình huống như vậy không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.

Mỗi lần được nhận nuôi, khi nghe đến chi phí điều trị, bọn họ đều sợ đến tái mặt, sau đó vội vã ném cậu bé đi như khoai lang bỏng tay.

Lần này, Hạ Tri Bắc nắm chặt vạt áo gật đầu: "Được ạ."

Thi Ánh Đan mới vui vẻ trở lại, xoa đầu cậu bé khen ngợi: "Ngoan lắm!"

Nói xong thì vẫy tay với Tiêu Hòa: "Nhanh đưa chúng tôi về đi, còn phải chuẩn bị ghi hình ngày mai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.