Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 372



"Con không chạy nữa, đừng đánh con... Con không chạy nữa..."

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hòa trầm xuống.

"Hạ Tri Bắc."

Vừa gọi một tiếng, người trốn trong chăn ngừng run.

Tiêu Hòa giật chăn ra, Hạ Tri Bắc đang trốn bên trong, ánh mắt sợ sệt ngẩng đầu nhìn lên, trên má trái có một dấu bàn tay rất rõ ràng.

Vết hằn màu xanh nhạt đó khiến đáy lòng Tiêu Hòa bùng lên một ngọn lửa giận dữ, thiêu đốt đến mức đầu óc cô ong ong.

Lúc nãy đi ngang qua người đàn ông đó, đáng lẽ cô nên đá hắn ta xuống cầu thang.

Cô đang định quay lại đá một cú, Hạ Tri Bắc đột nhiên lao tới ôm chầm lấy cô.

Nước mắt lưng tròng: "Chị ơi, cứu Tiểu Nam với! Em ấy bị mẹ lừa rồi!"

Hôm đó bí mật của bọn họ bị phát hiện, Thi Ánh Đan hứa chỉ cần Hạ Tri Nam tham gia chương trình cô ta sắp xếp thì sẽ đưa anh trai đi chữa bệnh.

Ngày lên đường, cậu bé thực sự được đưa đi cùng, nhưng không phải đến bệnh viện, mà bị đưa đến đây giam giữ.

Căn bản không có cái gọi là chữa bệnh, người đàn ông trông chừng cậu bé thường xuyên gọi điện báo cáo cho Thi Ánh Đan.

Hai người đã lên kế hoạch, đợi Hạ Tri Nam kiếm đủ tiền sẽ đưa hai đứa trẻ trở lại cô nhi viện.

Hạ Tri Nam không biết gì hết, ngày nào cũng vất vả biểu diễn trên chương trình.

Hôm nay Hạ Tri Bắc nhìn thấy tin tức em trai ngất xỉu, muốn trốn ra ngoài nhưng bị người đàn ông phát hiện, ngược lại còn bị tát một cái.

"Chị ơi, chị mau cứu Tiểu Nam đi!"

Hạ Tri Bắc sốt ruột cầu xin.

"Suỵt--"

Tiêu Hòa nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Tri Bắc, trấn an cảm xúc của cậu bé.

"Chị sẽ đưa em rời khỏi đây trước."

Nói xong, kéo cậu bé nhảy lên mép ban công, gió đêm lạnh lẽo thổi tới.

Hạ Tri Bắc liếc mắt xuống dưới, lập tức sợ đến tái mặt, vội vàng túm lấy quần áo của Tiêu Hòa.

Đây là tầng ba.

"Đừng sợ, chị sẽ đưa em bay xuống."

Tiêu Hòa nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, trực tiếp nhảy xuống.

Gió rít bên tai, Hạ Tri Bắc sợ hãi nhắm mắt, dùng hai tay bịt chặt miệng, sợ mình kêu lên.

Tiêu Hòa thấy vậy thì vung tay phải lên không trung, con chuột biến dị khổng lồ lóe lên trong bóng tối, không cần ra lệnh nó đã lao vào căn biệt thự nhỏ phía sau.

Trong nháy mắt, Tiêu Hòa đã ôm Hạ Tri Bắc hạ cánh an toàn.

"Thế nào? Chị đã nói sẽ không có chuyện gì mà?"

Hạ Tri Bắc mở mắt, không tin nhìn xung quanh, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng phấn khích.

"Chị thực sự biết bay! Đỉnh quá!"

Vừa dứt lời, trong căn biệt thự phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

"Á--"

Cậu bé tò mò nhìn ra sau, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Tiêu Hòa kéo lại.

"Chị đưa em về nhà trước, sau đó sẽ đi đón em trai em."

Nghe vậy, Hạ Tri Bắc liên tục gật đầu.

"Dạ được!"

Cậu bé mượn ánh trăng để quan sát Tiêu Hòa, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười.

"Có một điều Tiểu Nam nói không đúng, chị là người tốt, không phải người xấu."

Tiêu Hòa trực tiếp đưa Hạ Tri Bắc về nhà.

Đẩy cửa ra, căn phòng sáng sủa với tông màu chủ đạo là màu nhạt, sạch sẽ gọn gàng, đẹp như thể chỉ có trên tivi, còn đẹp hơn bất kỳ nhà nào cậu bé từng được nhận nuôi trước đây!

Quan trọng hơn là, nơi đây còn toát lên một bầu không khí ấm áp của gia đình.

Không giống với căn phòng ở cô nhi viện, cũng không giống với căn hầm ở nhà Thi Ánh Đan.

Nơi đây mới thực sự giống một ngôi nhà.

Người sống ở đây chắc hẳn rất hạnh phúc.

Hạ Tri Bắc đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn chân mình.

Lúc này mới phát hiện, lúc chạy ra ngoài cậu bé không đi giày, đôi tất trắng đã dính đầy bùn đất, để lại hai dấu chân bẩn thỉu trên sàn nhà.

Dấu chân đen sì, nhuộm bẩn sàn nhà sáng sủa sạch sẽ.

Cậu bé lúng túng, không dám bước thêm một bước, sợ làm bẩn ngôi nhà xinh đẹp này.

"Đây là nhà của chị sao?"

"Đúng vậy."

Tiêu Hòa vừa nói vừa quay đầu lại, phát hiện cậu bé vẫn đứng ở cửa cẩn thận thò đầu vào nhìn, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, nhưng không bước vào.

"Vào đi, mấy ngày nay em cứ ở đây."

Nghe vậy, trong mắt Hạ Tri Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống, cuối cùng lắc đầu.

"Chị ơi, em ở cầu thang là được rồi."

Tiêu Hòa không rõ vì sao cậu bé lại muốn thế.

Vừa rồi ánh mắt của đứa trẻ rõ ràng tràn đầy sự mong đợi.

"Em không thích ở đây sao?"

Hạ Tri Bắc vội vàng lắc đầu.

"Không phải, ở đây tốt lắm ạ, em sợ ở một nơi tốt như chỗ này, sau này không muốn về tầng hầm nữa."

Sau khi trải nghiệm một ngôi nhà tốt đẹp như vậy, làm sao có thể chịu đựng được sự lạnh lẽo và đen tối của căn hầm?

Hạ Tri Bắc lùi lại hai bước, quay người định đi nhưng bị Tiêu Hòa kéo lại.

"Em còn định quay về đó nữa sao?"

Bây giờ Thi Ánh Đan đã phát hiện ra bí mật của bọn họ, cố tình nhốt Hạ Tri Bắc lại để ép em trai kiếm tiền cho cô ta, vậy mà cậu bé vẫn muốn quay về đó sao?

Trong mắt cậu bé có chút mê mang.

Không đến đó, cậu bé còn có thể đi đâu?

Cậu bé dùng ngón tay vò vạt áo của mình, có chút tự ti, lại có chút bất lực nói: "Căn hầm đó tuy không tốt lắm, nhưng đó đã là nơi tốt nhất mà em từng ở, là nhà của em."

Trước đây ở cô nhi viện, cậu bé ở cùng hơn mười đứa trẻ.

Sau đó được nhận nuôi mấy lần nhưng đều bị trả về.

Mặc dù căn hầm nhà Thi Ánh Đan tối đen, ở cả ngày khiến cậu bé ghét cay ghét đắng nơi đó, nhưng cũng rất thích nó.

Đó là căn phòng riêng của hai anh em, không phải lo bị đuổi đi.

Cậu bé coi căn hầm đó là nhà của mình, vì thế dọn dẹp sạch sẽ.

Tiêu Hòa không chịu được ánh mắt này, đi tới bế Hạ Tri Bắc vào nhà.

"Ở đây, hai đứa cũng có thể có phòng riêng, đợi Hạ Tri Nam đến, hai đứa muốn ở chung một phòng hay ở riêng cũng được, tùy hai đứa chọn."

Nói xong, bế cậu bé vào phòng tắm.

"Em tắm trước đi, chị nấu cơm cho em ăn, em đã ăn cơm chưa?"

Từ khi Tiêu Hòa bế cậu bé lên, cơ thể Hạ Tri Bắc đã cứng đờ, bàn tay nhỏ lạnh ngắt có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người Tiêu Hòa.

Thật ấm áp.

Ngay cả phòng tắm cũng rất ấm áp, thoang thoảng hương thơm.

Cậu bé ngơ ngác lắc đầu.

"Chưa ạ..."

Tiêu Hòa nói: "Được, đợi em tắm xong, ra ngoài là có thể ăn cơm nóng rồi."

Nói xong, giới thiệu cho cậu bé cách sử dụng đồ dùng tắm rửa, rồi mới quay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hạ Tri Bắc đứng trên sàn nhà tắm, cảm thấy đây là nơi đẹp nhất mà cậu bé từng thấy, ngay cả mặt đất cũng ấm áp.

Cậu bé cúi đầu nhìn đôi tất bẩn thỉu của mình, sợ làm bẩn xung quanh, vội vàng mở vòi nước, nước nóng phun ra tưới lên đôi chân lạnh ngắt của cậu bé, nóng đến mức khó chịu nhưng Hạ Tri Bắc lại không nỡ di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.