Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 375



"Những phẩm chất cao đẹp mà Thi Ánh Đan có, rất đáng để mỗi chúng ta học tập, hy vọng mọi người dành cho cô ấy một tràng pháo tay."

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, không ít khán giả có mặt tại trường quay đã rơm rớm nước mắt.

Thi Ánh Đan khiêm tốn đứng lên.

"Tôi chỉ làm những việc mà một con người nên làm thôi, không có gì to tát cả."

Nghe vậy, tiếng vỗ tay tại trường quay càng nhiệt liệt hơn.

Chương trình này rất hot, thậm chí không ít nhân viên công tác cũng vây quanh dưới sân khấu, cảm động trước tình mẫu tử của hai người.

Ngay cả nhân viên bảo vệ ở phim trường cũng không nhịn được muốn ra tận nơi xem, vừa đứng dậy thì thấy có mấy người từ bên ngoài đi vào.

Nhân viên bảo vệ cúi đầu nhìn đồng hồ, vội nói: "Buổi ghi hình đã bắt đầu rồi, các người đến muộn nửa tiếng, không được vào nữa."

"Chúng tôi đã nói với đạo diễn rồi."

Người kia vừa nói, vừa lấy ra một thẻ nhân viên của phim trường.

Bảo vệ liếc nhìn.

"Được rồi, vào nhanh đi, chương trình bên trong đang đến đoạn hấp dẫn, rất nhiều người đã cảm động đến phát khóc rồi, cái cô Thi Ánh Đan kia đúng là lợi hại, hành động cao cả rất đáng khâm phục."

"Vậy sao? Vậy thì chúng tôi đến đúng lúc rồi."

Giọng điệu trả lời rất lạnh nhạt.

Thái độ bình tĩnh này khiến nhân viên bảo vệ không nhịn được ngẩng đầu nhìn.

Là một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp, tay phải dắt một đứa trẻ đi vào, thoáng nhìn thì thấy rất quen mắt.

Đã từng thấy ở đâu nhỉ?

Nhân viên bảo vệ nhìn bóng lưng của họ đã đi vào, trong lòng suy nghĩ.

Một lúc sau, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại mở phòng phát sóng trực tiếp ra.

Trên màn hình, Thi Ánh Đan đang ôm Hạ Tri Nam trên chương trình, hai người tình cảm sâu đậm.

Còn cậu bé vừa đi vào kia, lại giống hệt Hạ Tri Nam!

Lúc này, chương trình "Nhân Gian Có Chân Tình" đã đi đến đoạn cảm động nhất, không ít khán giả dưới sân khấu và trong phòng phát sóng trực tiếp đã khóc sưng cả mắt.

Bình luận khắp nơi đều đang cảm ơn Thi Ánh Đan.

[Cảm ơn Thi Ánh Đan đã nhận nuôi Tiểu Nam của chúng tôi, đã cho thằng bé một mái ấm.]

[Thật may mắn khi Tiểu Nam có thể gặp được mẹ!]

Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Bạn nhỏ Hạ Tri Nam không còn người thân nào khác sao? Nếu như đồng ý, ê-kíp chương trình có thể đứng ra giúp Tiểu Nam tìm người thân."

"Không có." Thi Ánh Đan lập tức trả lời.

Giọng điệu của cô ta rất kiên định: "Tiểu Nam không có người thân nào cả, chỉ có mẹ thôi đúng không?"

Vừa nói vừa cười nhìn sang, ra hiệu cho đối phương phối hợp.

Nhưng không ngờ, Hạ Tri Nam lại không trả lời ngay, mà do dự.

Những chuyện khác thì cậu bé đều có thể phối hợp, nhưng chỉ riêng chuyện này...

Cậu bé không phải không có người thân.

Cậu bé có anh trai.

Bình thường anh trai muốn ra khỏi tầng hầm, chỉ có thể dùng tên "Hạ Tri Nam", nếu bây giờ thừa nhận mình không có người thân, chẳng phải sẽ xóa bỏ anh trai hoàn toàn sao?

Hạ Tri Nam trong lòng kháng cự.

"Tiểu Nam, con nói nhanh đi." Thi Ánh Đan thúc giục.

Hai giây sau, Hạ Tri Nam mới từ từ mở miệng: "Tiểu Nam chỉ có mẹ, con không có..."

"Tiểu Nam!"

Vừa định nói ra hai chữ "người thân", dưới sân khấu đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo của trẻ con.

Giọng nói của Hạ Tri Nam đột ngột dừng lại, kinh ngạc đứng dậy nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Khán giả có mặt tại trường quay cũng nhìn qua đó, vừa nhìn rõ người đứng dưới sân khấu, lập tức có người hoảng hốt la lên.

"Trời ơi!"

"Chuyện gì thế này?"

"Tôi không nhìn nhầm chứ?"

......

Hiện trường bàn tán xôn xao, mất đến hai ba giây sau máy quay mới chuyển ống kính sang, một cậu bé giống hệt Hạ Tri Nam xuất hiện trên màn hình.

Tất cả mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều sửng sốt.

[Sinh đôi sao?!]

[Nhưng mà vừa rồi Thi Ánh Đan không phải nói là Hạ Tri Nam không có người thân nào à?]

[Trời ạ, cho dù là sinh đôi, tôi cũng chưa từng thấy cặp sinh đôi nào giống nhau đến vậy, y hệt nhau luôn!]

Mọi người đều đang đoán già đoán non, nhưng sắc mặt Thi Ánh Đan lại đại biến.

Cô ta đang nghĩ cách để qua loa cho xong thì Hạ Tri Nam đã kích động chạy tới, vui mừng ôm chầm lấy Hạ Tri Bắc.

"Anh, sao anh lại đến đây? Mẹ đã chữa khỏi bệnh cho anh rồi sao?"

Anh trai lắc đầu: "Tiểu Nam, chúng ta bị lừa rồi, bà ta không đưa anh đi chữa bệnh, mà là nhốt anh lại."

Hạ Tri Nam như bị sét đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch.

"Nhưng mà mẹ rõ ràng nói..."

Hạ Tri Bắc vẻ mặt nghiêm túc, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu bé: "Anh nghe thấy bọn họ gọi điện thoại nói, đợi khi em kiếm được tiền thì sẽ đưa anh và em về cô nhi viện. Tiểu Nam, bà ta không phải mẹ."

Biết được sự thật, cả người Hạ Tri Nam như mất hồn mất vía.

Những ngày qua cậu bé làm việc ngày đêm chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho anh trai, dù bây giờ cơ thể không khỏe nhưng vẫn cố gắng chịu đựng để phối hợp.

Không ngờ, mọi thứ đều là giả sao?

Cho nên mới không được gọi điện thoại, cho nên mới lấy ảnh chụp hôm qua...

Cơ thể Hạ Tri Nam lung lay, cảm thấy cơn đau bệnh tật trước đây bị đè nén đột nhiên ập đến, ngay cả đứng cũng không đứng vững.

Trước đây cơ thể cậu bé rất tốt, nhưng vì để giống anh trai, dù thể lực khỏe mạnh đến đâu cũng sớm bị cậu bé hành hạ đến không ra hình dạng, mấy ngày nay có thể liên tục làm việc cường độ cao, hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đỡ.

Bây giờ, trụ cột sụp đổ rồi.

Lúc này, Thi Ánh Đan bất thình lình lên tiếng: "Tiểu Nam, con đừng nghe bọn họ nói bậy, anh con bị Tiêu Hòa lừa rồi, con nhìn kỹ đi!"

Nghe vậy, Hạ Tri Nam ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Hòa đang đứng sau lưng anh trai.

Ánh mắt điềm tĩnh và bình lặng.

Cậu bé đột nhiên nhớ đến anh trai đã từng nói, chị Tiêu Hòa là người tốt.

Trong lúc nhất thời, Hạ Tri Nam rơi vào cảnh khó xử, không biết nên tin ai.

Thi Ánh Đan thấy vậy, đột nhiên xông tới định kéo cậu bé, vừa đến trước mặt, Hạ Tri Bắc đã tiến lên một bước, dang rộng cánh tay chắn trước mặt cô ta.

Lúc này, cơ thể gầy gò lại giống như một bức tường đồng vách sắt, bảo vệ chặt chẽ em trai ở phía sau.

Ánh mắt thường ngày luôn sợ sệt trở nên kiên định, hung hăng nhìn Thi Ánh Đan.

Còn Hạ Tri Nam đứng sau lưng anh trai, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt quần áo của Hạ Tri Bắc, hiếm khi lộ ra một mặt yếu đuối, tìm kiếm sự che chở của anh trai.

"Bà không phải người tốt, không được đụng vào em trai tôi!"

Trong giọng nói trẻ con của Hạ Tri Bắc, không tìm ra một chút sợ hãi nào.

Trước đây đều là em trai bảo vệ anh trai, bây giờ, đến lượt anh trai bảo vệ em trai rồi.

Sắc mặt Thi Ánh Đan vô cùng khó coi, trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không tiện ra tay với đứa trẻ, bèn tức giận nhìn tới chỗ Tiêu Hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.