Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 390



Nhân viên công tác khuyên ông ta nên cân nhắc đến tuổi của sao nhí, không thể yêu cầu quá cao, hạ thấp điều kiện xuống, nhanh chóng quay xong quảng cáo, hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Tào Chính Bình lại không nghĩ như vậy.

Quảng cáo này liên quan đến tương lai của những đứa trẻ đó.

Nếu quay tốt, cảm động được khán giả, dù là quyên góp hay nhận nuôi, chỉ cần là một bộ quần áo cũ, một đồng tiền, đều có thể thay đổi số phận của một đứa trẻ, kéo nó lên một cuộc sống mới.

Trong lúc cuộc sống khó khăn, sự giúp đỡ này có thể cứu mạng được một đứa trẻ.

Vì vậy, ông ta không muốn dễ dàng thỏa hiệp.

Nhưng mà, bây giờ vẫn không tìm được người phù hợp, quảng cáo vẫn chưa thể bấm máy, càng đừng nói đến những chuyện sau này.

Tào Chính Bình nhíu chặt mày.

Nếu thực sự không được, ông ta sẽ đích thân đến trại trẻ mồ côi một chuyến, nhất định có thể tìm được một diễn viên phù hợp với điều kiện.

Ông ta vừa nghĩ vừa sải bước nhanh qua bãi đậu xe, đang định vào phim trường thì bất thình lình bị hai cậu bé đứng bên đường thu hút sự chú ý.

Đó là hai đứa trẻ quần áo rách rưới, khuôn mặt đầy bụi bẩn, làm nổi bật đôi mắt đen láy vừa tròn vừa to, trong khoảnh khắc chạm mắt, trái tim của Tào Chính Bình nhói lên.

Đó là một cặp song sinh.

Ngũ quan giống hệt nhau, ánh mắt yếu đuối và thuần khiết.

Giống như bị cuộc sống hành hạ dữ dội, vỡ tan thành từng mảnh, rồi lại được cẩn thận dán lại, tiếp tục kiên cường tiến về phía trước.

Nhìn thấy bọn chúng lần đầu tiên, trong đầu Tào Chính Bình lập tức hiện ra một hình ảnh.

Cổng trại trẻ mồ côi cũ nát, xung quanh vắng vẻ tiêu điều, chỉ có hai đứa trẻ đứng trước cổng, nương tựa vào nhau, đôi mắt đó chứa đựng quá nhiều cảm xúc.

Hy vọng nhưng thất vọng, yếu đuối nhưng kiên cường.

Đó chính là cảm giác ông ta muốn!

Mắt Tào Chính Bình sáng lên, vội vàng đi tới nhìn hai đứa trẻ trước mặt, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Nhưng nghĩ kỹ lại, ông ta dường như chưa từng gặp những đứa trẻ đáng thương này.

Ông ta không nhịn được mà hạ giọng: "Các cháu đang làm gì ở đây?"

Hai đứa trẻ trước tiên là nhìn ông ta, có chút sợ hãi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Chỉ một ánh mắt này, đã khiến Tào Chính Bình suýt nữa ôm tim.

Ông ta vội vàng hỏi: "Bố mẹ các cháu đâu?"

Đứa trẻ lắc đầu, trong ánh mắt là sự mất mát và cay đắng.

"Chúng cháu không có bố mẹ."

Câu trả lời này khiến Tào Chính Bình nắm chặt tay, trong lòng chua xót.

Đau lòng.

Mục đích ông ta quay quảng cáo công ích, chính là muốn giúp đỡ những đứa trẻ như vậy, chính là muốn xóa đi nỗi đau trong mắt chúng.

Mà hai đứa trẻ trước mắt này, chính là những đứa trẻ ông ta đang tìm.

Tào Chính Bình vừa kích động vừa chua xót, ngồi xổm xuống nói: "Các cháu có muốn giúp chú quay một quảng cáo không? Chú có thể cho các cháu một cuộc sống mới."

Nghe vậy, hai đứa trẻ chớp mắt.

"Chú ơi, chú nói là, chúng cháu được nhận rồi ạ?"

Tào Chính Bình sửng sốt.

Trẻ em lang thang bây giờ còn biết cả cái này sao?

"Cũng coi như vậy."

Ông ta vừa dứt lời, hai đứa trẻ vui sướng cười tươi.

Cảm giác vỡ vụn và cay đắng trong mắt chúng trong phút chốc bị nụ cười xua tan, biến mất không còn dấu vết, mặc dù vẫn là mặc quần áo cũ rách đó, khuôn mặt lấm lem bám bẩn, nhưng khí chất trên người đột nhiên khác hẳn, trở nên tươi tắn rạng rỡ.

Chúng vừa cười vừa reo hò.

"Chị ơi! Chị ơi, chúng em được nhận rồi! Chú nói chúng em có thể quay quảng cáo rồi!"

Chị ơi?

Tào Chính Bình ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, một người phụ nữ cao ráo từ góc cua đi ra.

Tiêu Hòa?

Đối với người đại diện nổi tiếng trong giới này, Tào Chính Bình đã sớm nghe danh.

Lúc này thấy cô xuất hiện, Tào Chính Bình nhíu mày, trong lòng có một dự cảm không lành.

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"

Tiêu Hòa đi thẳng đến chỗ hai đứa trẻ, trên mặt mang theo nụ cười: "Đạo diễn Tào, buổi sáng, tôi đã dẫn Tiểu Bắc và Tiểu Nam tham gia thử vai, ông còn nhớ không?"

Nghe vậy, Tào Chính Bình lúc này mới nhớ lại.

Bởi vậy vừa rồi ông ta nhìn thấy, liền cảm thấy hai đứa trẻ này có chút quen mắt, hóa ra từ lúc thử vai đã gặp mặt rồi.

Chỉ là vừa rồi, ánh mắt của hai đứa trẻ rất đáng thương, trong đó cất giấu những phiền muộn, biểu hiện ra khí chất hoàn toàn khác buổi sáng, làm người ta vô thức bỏ qua những thứ khác.

Lúc này, trên mặt chúng nở nụ cười trẻ con, ông ta lập tức nhận ra!

Nghĩ đến đây, Tào Chính Bình không khỏi có chút kinh ngạc.

Diễn xuất của hai đứa trẻ này quá tốt!

Ánh mắt vừa rồi giống như thực sự bị bỏ rơi vậy, ngay cả ông ta cũng bị lừa.

Ông ta suy nghĩ trong lòng, mở miệng nói: "Tôi nhớ buổi thử vai sáng nay, mấy đứa trẻ đều đã bị loại rồi."

Tiêu Hòa gật đầu.

"Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy nếu ông không chọn các em ấy đóng quảng cáo công ích này, sẽ là một tổn thất lớn."

Nghe vậy, Tào Chính Bình cuối cùng cũng hiểu ra, cười lạnh một tiếng.

"Cho nên, cô để bọn trẻ giả làm trẻ mồ côi, cố ý đến lừa tôi?"

"Tôi không lừa ông."

Tiêu Hòa nói: "Hạ Tri Nam và Hạ Tri Bắc đến từcCô nhi viện Nắng Mai, đây là quần áo trước đây của chúng, tất cả những gì xảy ra vừa rồi cũng là trải nghiệm trước đây của chúng."

Nghe vậy, Tào Chính ngạc nhiên nhìn hai đứa trẻ mặt mày tươi cười trước mắt, có chút không dám tin.

"Chúng là..."

Trẻ mồ côi?

Sao có thể?

Trong trí nhớ của Tào Chính Bình, ánh mắt của trẻ mồ côi là rụt rè, là cẩn thận từng li từng tí, ông ta chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt được.

Cho dù sau khi được nhận nuôi, trải nghiệm đó cũng sẽ gây ra ảnh hưởng sâu sắc, rất khó thay đổi.

Mà không giống như hai đứa trẻ này.

Nụ cười rạng rỡ tươi sáng, rất rõ ràng là được lớn lên trong tình yêu thương bao bọc, vô lo vô nghĩ.

Nhưng mà, ánh mắt của hai đứa trẻ vừa rồi lại chân thực đến mức khiến người ta đau lòng.

"Các cháu nên biết, quảng cáo công ích này là không có thù lao." Tào Chính Bình nói.

"Chú ơi, chúng cháu biết ạ."

Hai đứa trẻ dõng dạc trả lời, cười nói: "Nhưng chị nói quay quảng cáo có thể giúp được các bạn nhỏ ở cô nhi viện, cho nên chúng cháu nhất định sẽ cố gắng quay ạ."

"Sau này, các bạn nhỏ khác cũng có thể giống như chúng cháu, tìm được nhà mới rồi."

Nghe thấy câu trả lời này, Tào Chính Bình sững người.

Hai đứa trẻ còn nhỏ vậy mà lại hiểu chuyện như vậy.

Ông ta do dự một lúc, thế nhưng không lập tức đồng ý, mà nói: "Được, tôi sẽ cân nhắc kỹ hai đứa trẻ này."

Chỉ vậy thôi mà hai đứa trẻ đã kích động đến mức mắt sáng lên, vội vàng cúi người cảm ơn.

"Cảm ơn chú ạ."

Cúi chào xong, hai đứa trẻ mới nhảy nhót theo Tiêu Hòa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.