Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 427



Còn Cố Thao trước mắt lại diễn tả toàn bộ bài hát một cách bi thương.

Cho dù cô không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng cũng có thể dễ dàng phân biệt được.

Lúc này, anh Kiếm vui vẻ vẫy tay gọi Cố Thao vừa kết thúc phần trình diễn đến: "Tôi giới thiệu một chút, đây là Tiêu Hòa, người đại diện vàng của công ty chúng tôi, cô ấy nói có chút chuyện muốn hỏi cậu."

Cái tên Tiêu Hòa hiện tại đã rất nổi tiếng, Cố Thao vừa thế thì mắt lập tức sáng lên, vui mừng phấn khởi nhìn Tiêu Hòa.

"Chị Tiêu Hòa, chị có gì muốn hỏi em không? Cứ hỏi đi, em nhất định sẽ nói."

Tiêu Hòa nhìn cậu thiếu niên tinh thần phấn chấn trước mắt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Ban đầu cô muốn đến hỏi, bài hát mà hôm đó người phát sóng trực tiếp lúc chỉnh dây đàn đã tiện miệng hát tên là gì, nhưng bây giờ xem ra, Cố Thao trước mắt và người phát sóng trực tiếp hình như không phải là cùng một người.

Cô suy nghĩ một chút, đổi lời nói: "Bài hát Vực Sâu này, trước đây cậu đã hát cho người khác chưa?"

Cố Thao vốn tưởng người đại diện đến là muốn ký hợp đồng với cậu ta, đã chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, cả người đều sửng sốt.

"Không... không có, chưa từng hát cho người khác."

Nhận được câu trả lời này, Tiêu Hòa càng thêm nghi ngờ.

"Nhưng mấy ngày trước tôi lên mạng, vô tình nghe được bài hát này trong một phòng phát sóng trực tiếp, người phát sóng tuy không lộ mặt, nhưng nghe giọng điệu thì hình như không phải cậu."

Nghe vậy, sắc mặt Cố Thao đột nhiên thay đổi.

"Còn có chuyện này sao?"

Anh Kiếm lập tức cau mày, nghi hoặc quay đầu nhìn Cố Thao: "Cậu chắc chắn không cho người khác biết bài hát này chứ? Điều này sẽ ảnh hưởng đến thành tích thi đấu sau này."

Cố Thao sợ đến mức có chút hoảng loạn, vội vàng xua tay.

"Bài hát này thực sự là tôi viết, không thể có người khác biết được... Chị Tiêu Hòa, rất nhiều bài hát đều có chút giống nhau, có phải chị nghe nhầm rồi không?"

Anh Kiếm cũng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, kéo Tiêu Hòa lại nhỏ giọng nói: "Đối với người sáng tác, đạo nhạc là vấn đề nhạy cảm, em không có cảm âm mà? Có chắc là nghe thấy cùng một bài không?"

Tiêu Hòa: "..."

"Người không có cảm âm là Hoắc An và Từ Nhất Chu được chưa?"

Hơn nữa, một bài hát rõ ràng như vậy, cô làm sao có thể nghe nhầm?

Anh Kiếm cau mày hỏi: "Người phát sóng trực tiếp mà em nói là ai? Anh đi tìm người tra xem."

Tiêu Hòa lắc đầu.

"Người phát sóng trực tiếp đó đã mấy ngày không phát sóng rồi, em nhắn tin riêng cũng không trả lời."

Nghe vậy, anh Kiếm lộ vẻ lo lắng.

Anh ta lo lắng không phải là vấn đề bản quyền bài hát.

Ngay từ giai đoạn tuyển chọn, khi nhân viên công tác mới nhận được bản nhạc dự thi, đã sử dụng công cụ tìm kiếm kho nhạc của công ty tra cứu, đảm bảo không có hành vi đạo nhạc và mạo danh, tác phẩm mới được chọn.

Anh ta lo lắng là, liệu có phải trong quá trình Cố Thao nộp bài, có người tiết lộ ra ngoài không.

Nếu như vậy thì đó là vấn đề của ê-kíp chương trình.

Bài hát bị tiết lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kết quả cuộc thi, đến lúc đó sẽ bất lợi cho Cố Thao.

Anh Kiếm suy nghĩ cẩn thận, quay đầu thấy Cố Thao vẫn đứng tại chỗ, dường như bị chuyện này làm cho sợ hãi, bèn an ủi: "Không sao, không sao, cậu tiếp tục luyện tập đi, toàn bộ sự việc công ty sẽ điều tra rõ ràng."

Sắc mặt Cố Thao không hề khá hơn một chút nào.

"Cảm ơn anh Kiếm, vậy em tiếp tục đi luyện tập."

Nói xong mới nhanh chân quay về bên cạnh đàn piano, có chút đứng ngồi không yên.

Mãi đến khi Tiêu Hòa và anh Kiếm rời đi, cậu ta mới miễn cưỡng luyện tập thêm nửa giờ, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc quay về.

Vừa về đến nhà, cậu ta ném cặp sách lên ghế sofa, sau đó tức giận đi tới phòng chứa đồ, vừa đi vừa dùng tay chân đập cửa.

"Tống Phi Quang! Ra đây cho tôi! Tống Phi Quang!"

Gọi hai tiếng, cửa phòng chứa đồ được mở ra, Tống Phi Quang đứng trong bóng tối.

"Có chuyện gì..."

Lời còn chưa dứt, Cố Thao đột nhiên đá một cước vào bụng cậu ta, cú đá khiến Tống Phi Quang lảo đảo, ngã ngồi xuống đất, mãi không bò dậy được.

La Ứng Liên đang nấu cơm nghe thấy tiếng động, nhanh chân đi tới.

"Thao Thao, có chuyện gì vậy? Sao lại tức giận thế, hôm nay con không phải đến Giải Trí Lam Tinh tập luyện sao?"

Cố Thao mặt đầy tức giận, vừa nhìn thấy La Ứng Liên liền lập tức tìm bà ta phân xử.

"Mẹ, hôm nay con đi tập luyện thì gặp một người đại diện, người đại diện vàng luôn, con sắp được ký hợp đồng rồi! Kết quả người ta nói, trước đây cô ấy từng nghe bài Vực Sâu trong phòng phát sóng trực tiếp, mẹ nói xem Tống Phi Quang có phải cố tình hại con không? Cậu ta cố tình lấy một bài hát đã công khai đưa con, muốn hại c.h.ế.t con! Muốn con mất mặt trong cuộc thi! Cậu ta rốt cuộc có ý đồ gì?"

Nói đến đây, Cố Thao liền tủi thân khóc lên.

La Ứng Liên nghe vậy, lúc này mới đột nhiên nhớ ra lúc trước bà tta đi tìm Tống Phi Quang đòi bài hát mới, hình như cậu ta thực sự từng nói, bài hát đó cậu ta từng hát trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng khi đó bà ta nghĩ, phòng phát sóng trực tiếp của Tống Phi Quang vốn không có mấy người, hẳn là không đến nỗi bị phát hiện nên không nói chuyện này cho con trai biết, muốn để nó yên tâm đi thi.

Sao lại khéo như vậy, lại đụng phải người đại diện vàng?

Thấy con trai khóc lóc, La Ứng Liên rất đau lòng, vội vàng nhẹ nhàng dỗ dành.

"Không sao, không sao, đừng lo lắng, con lên lầu trước đi, mẹ sẽ hỏi nó xem rốt cuộc là thế nào."

Cố Thao lau nước mắt, nói: "Đều thế này rồi, con còn thi thố gì nữa? Thật là mất mặt!"

Nói xong một câu, tức giận chạy lên lầu.

Đợi người đi rồi, La Ứng Liên mới nhìn vào trong phòng chứa đồ, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Phi Quang, nó đã đi rồi, con không sao chứ?"

Một lúc sau, trong bóng tối mới xuất hiện một bóng người.

Tống Phi Quang có chút lúng túng đứng bên trong, vẻ mặt hoảng loạn.

"Xin lỗi, dì La, con không cố ý."

La Ứng Liên rất độ lượng, bà ta khoát tay nói.

"Không liên quan đến con, là lỗi của dì, là dì không nói chuyện này với Thao Thao, không ngờ lại để người đại diện nghe thấy? Hôm con hát có bao nhiêu người trong phòng phát sóng trực tiếp?"

"Năm người."

"Chỉ có năm người, khéo thế, trong đó lại có một người đại diện vàng?" Bà ta hỏi ngược lại.

Tống Phi Quang lập tức hoảng hốt, vội vàng xua tay.

"Con không biết, dì La, con..."

Cậu ta vội vã giải thích, không nhịn được mà tiến lên hai bước, bước qua khu vực tối tăm, ánh sáng lập tức rọi sáng vết thương chằng chịt trên người cậu ta.

La Ứng Liên vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tống Phi Quang, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như bị dọa sợ mà lùi lại một bước, đáy mắt hiện rõ sự ghê tởm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.