Cố Thao tức giận nói: "Hôm nay con nghe nhân viên công tác ở phòng tập nói, bọn họ muốn mời Tống Phi Quang đi quay chương trình, bọn họ còn nói giọng của Tống Phi Quang hay hơn con! Mẹ, mẹ không phải nói Tống Phi Quang sẽ không phát sóng trực tiếp nữa sao? Hôm nay cậu ta rõ ràng đã đăng thông báo, nói tối nay mười hai giờ sẽ phát sóng trực tiếp!"
Bây giờ Cố Thao đang là người đứng đầu chương trình này, là tiêu điểm của mọi người, Tống Phi Quang nếu như lên chương trình, chẳng phải là đến cướp sự chú ý của cậu ta sao?
Dì La nghe xong vội vàng an ủi: "Không sao, không sao đâu, cho dù bọn họ có thật sự mời, Phi Quang cũng sẽ không đi đâu. Huống chi, cho dù nó có thật sự muốn đi, với cái bộ dạng đó của nó, làm sao có thể cướp được sự chú ý của con?"
"Để mẹ vào nói chuyện với nó."
Nói xong, bà ta đi đến cửa phòng chứa đồ, gõ cửa.
"Phi Quang, Phi Quang, con ở trong đó không?"
Ầm.
Tống Phi Quang mở cửa, nửa người ẩn trong bóng tối, im lặng nhìn hai người bên ngoài.
Dì La không phát hiện ra lúc này cậu ta có chút khác thường, chỉ một lòng muốn ra mặt bênh vực cậu con trai quý báu của mình.
"Phi Quang, con bị làm sao vậy? Sáng nay con không phải đã đồng ý với dì rồi sao? Sau này không được làm những trò phát sóng trực tiếp linh tinh trên mạng nữa, lỡ như gặp phải người xấu thì phải làm thế nào? Dì đã nói nhiều lần rồi, tại sao con không chịu nghe vậy? Sau này đừng phát nữa." Bà ta nói thẳng.
Bình thường Tống Phi Quang rất nghe lời bà ta, nếu bà ta đã nói như vậy thì cho dù đối phương không muốn cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng hôm nay, Tống Phi Quang chỉ bình tĩnh đáp một câu: "Con muốn phát sóng trực tiếp, con thích ca hát."
Nếu dì La chú ý lắng nghe thì sẽ phát hiện giọng nói của cậu ta rất nhỏ, giống như là dùng hết sức nghiến chặt răng mới có thể phát ra, đang cố gắng kiềm nén cơn giận dữ trong lòng.
Nhưng lúc này, bà ta căn bản không để ý đến nhiều như vậy, chỉ cảm thấy kinh ngạc vì đối phương thế mà lại từ chối yêu cầu của mình.
"Phi Quang, hôm nay con làm sao vậy? Lời dì nói con cũng không nghe sao?"
Cố Thao đứng đối diện, chọc nguấy nói: "Mẹ ơi, giờ cánh cậu ta cứng rồi, mẹ không biết đó thôi, cái video cover của cậu ta giờ đang hot lắm, sao cậu ta còn nghe lời mẹ nữa chứ?"
Nghe vậy, dì La lập tức không vui.
"Dì làm vậy là muốn tốt cho con, lỡ như con bị lừa thì sao? Sau này đừng phát sóng trực tiếp nữa, nếu như "Ca Sĩ Sáng Tác" tìm con đi dự chương trình, con cũng không được đi, ở nhà dưỡng sức cho khỏe."
Dì làm vậy là muốn tốt cho con.
Trước kia, dì La thường xuyên dùng những lời này để bắt cậu ta nghe lời, nhưng giờ đây nghe vào, Tống Phi Quang chỉ thấy châm chọc.
Cậu ta không quanh co: "Con không chỉ tiếp tục phát sóng trực tiếp, còn muốn đi dự chương trình, con muốn đứng trên sân khấu để hát!"
Đó là bài hát do chính cậu ta sáng tác, tại sao lại không được hát?
Tại sao giờ đây vẫn phải lén lút như vậy?
Dì La hoàn toàn không ngờ Tống Phi Quang lại có thái độ như vậy.
"Con điên rồi sao? Nếu con đi thì Thao Thao phải làm sao?"
Tống Phi Quang: "Cậu ta thế nào liên quan gì đến con? Lấy bài hát do con sáng tác đi thi, đó là do thực lực của cậu ta kém cỏi."
Trước đây, mỗi lần đi thi Tống Phi Quang đều được giải nhất, Cố Thao là giải nhì.
Mãi cho đến sau này cậu ta bị thương, không còn tham gia các cuộc thi hát nữa, Cố Thao mới được lên ngôi vô địch.
Thực lực của Cố Thao căn bản không bằng cậu ta.
Dì La trợn tròn mắt.
"Tống Phi Quang! Sao con có thể nói như vậy? Con quên năm năm trước, dì bất chấp nguy hiểm mạng sống xông vào biển lửa cứu con ra ngoài, giờ trên tay dì vẫn còn sẹo, con nhìn xem..."
Vừa nói, bà ta vừa bắt đầu xắn áo lên, định để lộ vết sẹo ra.
Chưa kịp kéo ra, Tống Phi Quang đã trực tiếp hất tay bà ta ra.
"Không cần đưa tôi xem! Bà bị thương không phải vì tôi, mà vì con trai bà! Chính cậu ta đã phóng hỏa! Chính cậu ta đã hại c.h.ế.t ba mẹ tôi, còn khiến tôi phải ra nông nỗi này!"
Nói xong, cậu ta tiến thêm một bước, đi đến chỗ sáng hơn.
Những vết sẹo kinh hoàng chi chít trên người cậu ta bỗng chốc lộ ra dưới ánh nắng, Tống Phi Quang nắm chặt hai tay lại, chỉ để lộ đôi mắt đang bùng cháy giận dữ, trừng mắt nhìn Cố Thao.
"Tôi đã nhớ ra hết rồi! Tối hôm đó chính cậu đã phóng hỏa! Chẳng phải do pháo hoa gì cả! Chính là cậu!"
Sắc mặt Cố Thao đột nhiên trắng xanh.
Đã năm năm rồi, cậu ta chưa từng kể chuyện này cho người ngoài bao giờ, tại sao Tống Phi Quang lại biết được?
"Tôi... Tôi không biết cậu đang nói gì..."
Cậu ta vội vàng lùi ra sau, ngay giây tiếp theo, Tống Phi Quang đột nhiên lao tới, nắm lấy áo cậu ta.
"Tôi sẽ g.i.ế.c cậu! Báo thù cho bố mẹ tôi!"
Gương mặt ám khói do bị lửa đốt tiến lại gần khiến Cố Thao sợ hãi kêu to lên.
Dì La đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vô cùng khó coi, bà ta nghĩ thầm:
Cố Thao có lỗi gì chứ?
Năm năm trước nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Rõ ràng có năng khiếu như vậy, nhưng lại luôn thua Tống Phi Quang trong mỗi lần thi đấu.
Hôm diễn ra trận chung kết cuộc thi Bạch Hoa, Cố Thao lại tiếp tục chỉ giành được giải nhì.
Cậu ta ủ rũ trốn trong phòng, còn nhà Tống Phi Quang ở cạnh lại chẳng hề để tâm đến cảm xúc của người khác, hớn hở rủ nhau đi liên hoan, lúc về còn đốt pháo hoa ở sân sau.
Đến đêm khuya, dì La lo lắng cho tình hình của con trai nên đi tìm, nhưng lại phát hiện nó không có ở trong phòng ngủ.
Ra ngoài xem thì thấy nhà Tống Phi Quang bên cạnh đã bốc cháy ngùn ngụt rồi.
Cố Thao cầm chiếc bật lửa đứng bên vệ đường, vẻ mặt sợ hãi.
Ngay lập tức bà ta hiểu ra nguyên nhân dẫn đến đám cháy, ban đầu còn sợ hãi, nhưng sau đó lại lao vào biển lửa, cứu Tống Phi Quang ra ngoài.
"Cháy rồi! Mẹ ơi, con không cố ý! Con chỉ là tức quá, tại sao lần nào cũng là cậu ta được giải nhất? Con phải làm sao bây giờ? Con không muốn đi tù!" Cố Thao vừa khóc vừa cầu cứu.
Dì La bình tĩnh trở lại, lập tức bảo con trao quay về phòng trốn.
Con trai bà ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó có năng khiếu hơn người, chỉ là nhất thời bốc đồng phạm lỗi thôi, sao có thể đi tù được?
Vì vậy, bà ta giấu Cố Thao đi trước, sau đó mới quay lại hiện trường đám cháy, gọi điện cho lính cứu hỏa.
Những ngày tiếp theo, các tờ báo đưa tin rầm rộ về vụ hỏa hoạn này, cảnh sát hằng ngày ra vào điều tra nguyên nhân hỏa hoạn.
Dì La ngày nào cũng túc trực ở bệnh viện, sau khi Tống Phi Quang tỉnh lại, bà ta là người đầu tiên được gặp cậu bé. Nhìn cậu thiếu niên trên giường bệnh toàn thân quấn băng, bà ta nói: "Sao lại đột nhiên cháy nhà thế này? Có phải do tối hôm trước côn chơi pháo hoa ở sân sau, không kịp dập nước không? Dì thấy chắc chắn là do con chơi pháo hoa, trời hanh rất dễ cháy đó."
Tống Phi Quang vừa mới tỉnh lại nghe thấy lời này liền khóc nức nở, máy theo dõi sự sống ở bên giường bệnh phát ra tiếng báo động chói tai.