Hôm đó, sau buổi biểu diễn của Tống Phi Quang, ánh mắt Giang Diệp nhìn sân khấu đầy lưu luyến và khát khao.
Anh rất thích sân khấu đó, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn rời xa.
"Đương nhiên là cậu ấy thích rồi!"
Anh Kiếm kiên định trả lời, bất lực nói: "Lúc anh đưa Giang Diệp đến Giải Trí Lam Tinh, cậu ấy mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi ký hợp đồng, mười chín tuổi ra mắt, hai mươi tuổi đã đạt đến vinh dự cao nhất của người ca sĩ, anh hiểu rõ nhất cậu ấy thích ca hát đến mức nào, thích đứng trên sân khấu đến mức nào."
Giang Diệp trước đây và Tống Phi Quang bây giờ rất giống nhau, đều có sự khao khát thuần túy đối với âm nhạc.
Lúc đó Giang Diệp còn rất trẻ, một lòng muốn dùng bài hát để động viên người hâm mộ, mang đến cho người hâm mộ hi vọng và niềm vui, nhưng vì vụ tự tử xảy ra, trực tiếp khiến anh hoài nghi bản thân.
Cuối cùng, những bài hát của anh đã mang lại điều gì cho người hâm mộ?
Là điều tốt đẹp?
Hay là đau khổ?
Nếu là đau khổ, vậy thì anh còn lý do gì để cầm micrô lên tiếp tục hát?
Niềm tin của Giang Diệp trong nháy mắt sụp đổ, cảm thấy ngay cả sự tồn tại của chính mình cũng không còn thiết yếu, vì vậy mới chọn rời xa sân khấu, thậm chí xóa bỏ dấu vết từng tồn tại với tư cách là Giang Tại Châu.
Sợ rằng lại xảy ra chuyện tương tự.
Khi anh đưa ra quyết định này, công ty và anh Kiếm đã khuyên suốt một tuần, nhưng thái độ của Giang Diệp rất kiên quyết, không hề d.a.o động.
Thời điểm đó, có thể nói một nửa giang sơn của Giải Trí Lam Tinh đều do Giang Diệp gây dựng nên.
Hội đồng quản trị và ban giám đốc sau khi nhìn thấy anh đau khổ đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng mới phá lệ đồng ý yêu cầu của anh.
Vì vậy, Giang Diệp ở thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp năm 23 tuổi, đã rời đi trong sự u tối.
Chỉ trong vài ngày, bốn năm gầy dựng trong giới giải trí của Giang Diệp đã bị xóa bỏ, không để lại chút dấu vết.
"Giới giải trí thế hệ mới thay thế thế hệ cũ rất nhanh, mới qua năm năm thôi mà đã không còn nhiều người biết chuyện này, rồi vài năm nữa, có lẽ sẽ chẳng còn ai biết trước đây có một ca sĩ tên Giang Tại Châu." Anh Kiếm thở dài nói, giọng đầy tiếc nuối.
Chỉ qua lời kể của anh ta, Tiêu Hòa cũng có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh khó khăn của Giang Diệp lúc đó.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, chỉ trong vài ngày, người hâm mộ đã tự tay đập nát niềm tin và ước mơ của anh.
Phải tuyệt vọng và đau khổ đến mức nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy?
Anh Kiếm lại nói: "Bài hát trước đây em nghe là Giang Diệp định đưa vào album tiếp theo của mình, bây giờ đã phong ấn hết cả rồi, chỉ còn mình anh nhớ, thỉnh thoảng sẽ lấy ra nghe."
Tiêu Hòa khẽ gật đầu.
"Chẳng trách trước đây em hỏi thế nào anh cũng không chịu nói."
Anh Kiếm cười bất đắc dĩ: "Trước kia vì hợp đồng bảo mật nên không thể nói với em, bây giờ em đã biết rồi, nếu em muốn, anh có thể sao chép bài hát đưa cho em."
Không ngờ, Tiêu Hòa lại không nhận.
"Không cần đâu."
"Sao thế? Không phải em vẫn muốn lắm sao?"
Khoảng thời gian đó, Tiêu Hòa cứ gián tiếp hỏi tới hỏi lui, bằng mọi cách muốn lấy cho được danh sách bài hát từ anh Kiếm, hiển nhiên bài hát đó vô cùng quan trọng với cô.
Tiêu Hòa đương nhiên muốn lấy.
Vô số đêm dài, khi hình ảnh về zombie cứ lởn vởn trong đầu, cô đều hận không thể tìm mọi biện pháp lấy được thuốc giải này, giải quyết nỗi phiền muộn của mình.
Nhưng…
"Nếu đã muốn xóa bỏ hết mọi thứ thì em cũng nên tôn trọng quyết định của Giang Diệp."
Anh xóa hết tất cả chính là vì không muốn những bài hát đó xuất hiện trở lại.
Anh Kiếm kinh ngạc nhìn cô.
"Từ bao giờ em lại biết quan tâm người khác thế?"
Với tính cách của Tiêu Hòa, chẳng phải nên bóp cổ anh ta, bắt anh ta mau giao nộp ca khúc gốc sao?
Hoặc là trực tiếp xông vào phòng dựng phim, trói Giang Diệp về nhà, rồi bắt Giang Diệp phải biểu diễn trực tiếp cho mình xem?
Chỉ là, lúc đó cô không biết người hát chính là Giang Diệp, cũng không biết lý do khiến anh giải nghệ.
"…"
Nghe vậy, anh Kiếm không nói nên lời.
Nói bừa mà cũng nói đúng?
"Em làm người đi."
Lúc này, Tiêu Hòa lại hỏi: "Nhưng mà, mọi người xác định fan hâm mộ đó đã mất chưa?"
Anh Kiếm nhớ lại: "Lúc đó tình hình vô cùng hỗn loạn, lúc đầu bọn anh cũng không tin, lập tức tìm thấy người đã đăng ảnh, lấy được phương thức liên lạc của người hâm mộ đó, gọi điện đến hỏi thăm. Một cô gái bắt máy, là chị của fan hâm mộ, chính miệng cô ấy nói người đó đã mất rồi."
Nghe vậy, Tiêu Hòa khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc, quay đầu đi ra ngoài.
"Đi đâu thế?"
"Đi tìm ‘bắp cải’ của em."
Cách gọi này khiến anh Kiếm ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, biểu cảm có hơi mất tự nhiên.
"Gì mà bắp cải của em? Nghe không đứng đắn gì cả."
Lầm bầm một câu, sau đó mới vội vàng tăng cao giọng: "Em đừng nhắc chuyện cũ với cậu ấy, cậu ấy vất vả lắm mới vượt qua được."
Tiêu Hòa xua xua tay: "Biết rồi, bảo vệ bắp cải là trách nhiệm của mọi người."
Tiêu Hòa hẹn Giang Diệp đi ăn cơm.
Mặc dù bình thường hai người cũng thường xuyên cùng nhau đi ăn, nhưng lần này rõ ràng có chút khác biệt.
Giang Diệp cảm thấy như mình được cho ăn.
Tiêu Hòa cứ như một người nông dân đang chăm chỉ tưới nước, bón phân trên ruộng, đội mũ rơm, một tay cầm cuốc đào đất, một tay tưới nước, dùng ánh mắt đầy mong đợi ngóng trông cây nhà mình trồng có thể xanh tươi mơn mởn.
Giang Diệp nhìn mấy món ăn được bày trước mặt mình, có chút sợ hãi.
Bình thường với kiểu ăn uống của Tiêu Hòa, không tranh đồ ăn trong bát anh là tốt lắm rồi, vậy mà lại chủ động nhường cho anh.
"Những thứ này đều là cho tôi ăn sao?"
Giang Diệp nhìn những món ăn trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Tiêu Hòa gật đầu.
Có lẽ là do hậu quả của việc giúp Từ Nhất Chu luyện thanh trước đó, cây bắp cải nhỏ tươi tốt của cô bây giờ cứ như không được tưới nước, cả người đều héo quắt.
Tiêu Hòa trông thấy, không nhịn được bước tới tưới nước, bón phân cho nó.
"Không đủ thì tôi lại đi mua thêm một ít nữa."
"Bấy nhiêu đây là đủ rồi."
Giang Diệp ăn uống bình thường, nhìn nhiều đồ ăn như vậy, một nửa anh cũng ăn không hết được.
Nhưng lần này, dưới ánh mắt của Tiêu Hòa, anh cố nhét cho bằng được, cả người khó khăn lắm mới đứng dậy nổi.
"Tôi no rồi."
Tiêu Hòa xua xua tay.
"Đi ngủ đi."
Ăn thật nhiều, ngủ thật nhiềumới có thể phát triển tốt.
"Được..."
Giang Diệp gật đầu, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiêu Hòa theo anh đến phòng dựng phim, trên màn hình đang dừng ở video buổi hòa nhạc trước đó của Tống Phi Quang.
Là buổi hòa nhạc đầu tiên trong sự nghiệp ca hát, video này sau khi dựng xong sẽ được lưu trữ lại, đến lúc Tống Phi Quang kỷ niệm năm năm ra mắt sẽ làm quà tặng đáp lại người hâm mộ.