Cậu ta cau mày, cảm thấy lời mình vừa nói có chút vô lý, lắc đầu.
"Có lẽ tôi đói đến choáng váng rồi, đi ăn cơm trước đã."
Nói xong liền cùng Phan Hồng đi về phía nhà ăn.
Lúc này, Tiêu Hòa cũng ngăn Từ Nhất Chu nịnh nọt, dẫn cậu ta và Hoắc An đi ăn cơm.
Vì quay phim chậm trễ quá lâu, bây giờ đã rất muộn, trong nhà ăn không có mấy người, thức ăn đã bị ăn hết sạch, thậm chí ngay cả cơm trắng cũng không còn.
Nhìn vào tủ kính trống không trước mắt, mấy người đột nhiên cảm thấy đói hơn.
Nhân viên công tác lúc này nói: "Xin lỗi, hôm nay có quá nhiều người đến nhà ăn, thức ăn không chuẩn bị đủ, đã ăn hết rồi. Nhưng các bạn không cần lo lắng, tôi đã cho người đến cửa hàng mua cơm hộp, lát nữa sẽ trực tiếp đưa đến phòng nghỉ."
Nghe vậy, mấy người đành bất lực rời đi, trở về phòng nghỉ.
Hậu trường của phòng thu không được rộng rãi cho lắm, cộng thêm lần này có quá nhiều nghệ sĩ tham gia, ngoài những ngôi sao hạng A, những người khác đều phải dùng chung một phòng nghỉ lớn.
Lúc này, hầu hết mọi người đã rời đi, trong phòng nghỉ rộng lớn chỉ còn lại hai nhóm người đến muộn.
Vừa ngồi xuống, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không ai chủ động nói chuyện.
Đang lúc bầu không khí căng thẳng, bụng Từ Nhất Chu kêu lên ùng ục.
Cậu ta đỏ mặt, ôm bụng.
"Xin lỗi, tôi đói quá."
Kể từ khi tham gia huấn luyện đặc biệt của Tiêu Hòa, tốc độ tiêu hao calo của cơ thể tăng nhanh, thể chất cũng được nâng cao không ít, nhưng nhược điểm duy nhất là nhanh đói.
Thực ra lúc nãy bị đè dưới gầm xe, cậu ta đã đói không chịu nổi rồi.
Tiêu Hòa thấy vậy, lại quay đầu nhìn Hoắc An, mặc dù cậu
ta không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng không khá hơn là bao.
Người tập luyện lâu dài sẽ nhanh đói hơn người khác một chút.
Nhưng vừa rồi cô đã hỏi nhân viên công tác, đồ ăn đặt ít nhất phải một tiếng nữa mới giao đến, đến lúc đó, Hoắc An và Từ Nhất Chu đã đói đến mức mắt xanh lét rồi.
Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, đứng dậy.
"Tôi đi tìm đồ ăn cho các cậu."
Nói xong, nhanh chân đi ra ngoài.
Cô vừa dứt lời, Từ Nhất Chu và Hoắc An mắt sáng lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía cửa.
Phan Hồng ngồi đối diện cười một tiếng.
"Đừng nhìn nữa, bây giờ cả phòng thu này cái gì cũng không có, tôi vừa cho người đi hỏi rồi, Tiêu Hòa không tìm được đâu."
Từ Nhất Chu không hề lay động, nhìn cô ta cố ý nói: "Dù vậy, người đại diện của chúng tôi cũng đi tìm rồi, còn cô thì vẫn ngồi đây."
Nghe vậy, sắc mặt Phan Hồng méo mó, không nói gì nữa.
Thực ra Từ Nhất Chu và Hoắc An trong lòng rất rõ ràng, vừa rồi bọn họ đi một vòng, lật tung cả xung quanh, đúng là không tìm thấy đồ ăn.
Nhưng quan trọng là tấm lòng.
Cho dù lát nữa Tiêu Hòa không mang gì về, bọn họ cũng rất cảm động.
Đang lúc này, Tiêu Hòa trở về.
Cô đẩy cửa đi vào, Phan Hồng đang định tìm cơ hội chế giễu, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, khiến cái bụng vốn không đói của cô ta lập tức phản đối.
Thơm quá!
Hơn nữa còn từ trên người Tiêu Hòa tỏa ra.
"Là cơm hộp! Đội trưởng, chị thực sự mang cơm về rồi!"
Tiếng kinh hô của Từ Nhất Chu đột nhiên vang lên.
Cậu ta và Hoắc An trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, mắt sáng rực lao tới.
Tiêu Hòa cầm trong tay hai phần cơm hộp, khẽ gật đầu.
"Ăn cơm trước đi."
Nói xong, đặt cơm hộp lên bàn.
Vừa mở nắp, mùi thơm của thức ăn càng nồng nặc hơn.
"Thơm quá! Còn có sườn nữa! Em thích ăn sườn nhất!"
Từ Nhất Chu và Hoắc An nhìn mà liên tục nuốt nước miếng, trong hộp có tổng cộng ba món, cải thảo xào giấm, thịt xào ớt xanh và sườn kho cay, món nào cũng thơm phức, trông rất hấp dẫn, hơn nữa còn rất nhiều.
Quan trọng nhất là, cơm và thức ăn đều còn nóng hổi như vừa mới ra lò, quả thực rất hấp dẫn.
Hai người lập tức bóc đũa, háo hức ăn.
Mùi thơm tỏa khắp phòng nghỉ.
Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng ngồi đối diện không ngờ Tiêu Hòa thực sự có thể mang cơm hộp về, hơn nữa còn thơm như vậy!
Quả thực là đầu độc!
Nghiêm Tu Quần rõ ràng cũng thấy đói, nhưng vì sĩ diện vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thức ăn trong cơm hộp đối diện.
Phan Hồng thấy vậy, nghiến răng đứng lên.
"Tôi ra ngoài xem thử."
Cô ta còn tưởng Tiêu Hòa lấy cơm hộp mà nhân viên công tác đặt trước đó, nhưng đi tìm một vòng lại chẳng thấy gì, cuối cùng tay không trở về.
Bên kia, Từ Nhất Chu và Hoắc An đang ăn ngấu nghiến đến mức mồm miệng dính đầy mỡ, vẻ mặt thỏa mãn.
Phan Hồng không nhịn được đi tới, chỉ vào cơm hộp trong tay bọn họ hỏi Tiêu Hòa: "Cô lấy mấy hộp cơm này ở đâu vậy? Tôi cũng đi mua hai phần."
Tiêu Hòa lắc đầu.
"Là tôi tự mang theo."
Trước đó mua năm mươi phần cơm hộp từ chỗ mẹ của Lý Vị Lai, bây giờ vẫn còn để trong không gian.
Vừa rồi cô ra ngoài chỉ là đi đến xe, tránh xa mọi người, lấy từ trong không gian ra mà thôi.
Phan Hồng vẻ mặt kinh ngạc.
"Cô đến tập dượt còn mang theo cơm hộp?"
Tiêu Hòa nhàn nhạt nói: "Là người đại diện, mang theo cơm hộp cũng không có gì lạ chứ?"
Nghe vậy, người đại diện Phan Hồng sắc mặt càng méo mó hơn.
Cô ta tức không nhẹ.
Trước kia năng lực nghiệp vụ của Tiêu Hòa rất kém, đều là cô ta xuất hiện với tư thế nghiền ép, nhưng hôm nay lại liên tục phải chịu thiệt.
"Được, vậy tôi cũng mua hai phần của cô, được chứ?"
Tiêu Hòa lắc đầu.
"Tôi chỉ mang theo có nhiêu đây, hết rồi."
Mặc dù trong không gian còn rất nhiều, nhưng ở đây đông người, cô không muốn gây chú ý, lỡ như bị người khác phát hiện ra điều bất thường thì phiền phức rồi.
Đặc biệt là Phan Hồng không có thiện cảm với cô, càng phải cẩn thận.
Nghe vậy, Phan Hồng trợn tròn mắt, muốn phản bác, nhưng nhìn Tiêu Hòa cũng đang đói bụng, hẳn là chỉ mang theo hai hộp, nếu không cô ta sẽ không nhịn ăn, nhất thời không nói được gì nữa.
Bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, quay về chỗ ngồi.
Mùi thơm trong không khí vẫn còn, cộng thêm Từ Nhất Chu và Hoắc An ăn có vẻ rất ngon, càng khiến người ta đói không chịu nổi.
Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng nhìn chằm chằm một lúc, đợi hai người sắp ăn xong, nhân viên công tác mới đến, đặt hai phần cơm hộp lên bàn họ.