Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 492



Công nhân xếp hàng khiêng đồ đi vào văn phòng của Tiêu Hòa, từ bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Đặt ở đây, lát nữa tôi tự mang vào"

"Làm phiền mọi người rồi"

Đợi đến khi công nhân đều đi hết, anh Kiếm mới đi vào, nhìn thấy trong văn phòng của Tiêu Hòa lại có thêm một "ngọn núi nhỏ".

Anh mở to mắt.

"Đây là cái gì?"

"Gạo."

"Sáng nay anh nói gì với cậu, cậu đều quên rồi sao?"

"Nhớ chứ nhưng em suy nghĩ lại, những thứ anh nói Tiêu Hòa đều không thích, em đổi thành thứ khác, muốn cho Tiêu Hòa một sự bất ngờ."

Nghe vậy, anh Kiếm nhìn những thứ trong phòng.

Bao gạo hai mươi cân chất thành một ngọn núi nhỏ, trên mỗi bao gạo đều treo một dây xúc xích, trên đỉnh núi còn được điểm xuyết thêm một thùng thịt hộp sáng lấp lánh.

Đây chính là bất ngờ mà Giang Diệp nói?

Anh Kiếm hít sâu một hơi, không nói nên lời cảm giác của mình lúc này.

Bảo cậu tặng kim cương hoa tươi, cậu đi tặng gạo xúc xích, sống đến chừng này chưa từng thấy ai ngược đời đến vậy.

"Cậu cảm thấy tặng Tiêu Hòa những thứ này cô ấy sẽ vui sao?"

Anh Kiếm nhìn Giang Diệp mặt mũi đỏ bừng khiêng gạo mà đau lòng không thôi.

Ai được theo đuổi mà lại thích nhận những thứ này?

Phải dạy lại Giang Diệp mới được.

Anh Kiếm đang suy nghĩ, chuẩn bị mở lời thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô.

"Đây là cái gì! Thiên đường sao?"

Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hòa đang vui sướng nhìn "ngọn tháp nhu yếu phẩm" trong văn phòng, kích động đi vào.

"Loại gạo này rất dẻo, xúc xích này cũng ngon, còn thịt hộp này hạn sử dụng tới hai năm! Ai mang vào đó?"

Giang Diệp bước đến, có chút căng thẳng.

"Tôi tặng cô, cô có thích không?"

Tiêu Hòa vô cùng kinh ngạc.

"Đây chính là món quà tuyệt nhất mà tôi từng nhận được!"

Món quà này đúng là hợp ý cô quá đi mất!

Anh Kiếm lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt Tiêu Hòa có biểu cảm kích động đến vậy. Thậm chí còn phát ra ánh sáng lấp lánh, tựa hồ như thứ đặt trước mặt cô không phải là gạo mà là kim cương, không phải là xúc xích mà là hoa tươi.

"Vừa nãy tôi nghe họ nói là có một chiếc xe tải dừng ở cổng, là xe chở những thứ này đúng không?" Tiêu Hòa hỏi thăm.

Giang Diệp gật đầu: "Tôi còn mua rất nhiều, bây giờ đều đang ở dưới tầng."

Nghe vậy, Tiêu Hòa ngay lập tức xắn tay áo lên: "Vậy còn chờ gì nữa? Đi bê thôi!"

Nói xong, hai người nhanh chóng đi xuống tầng dưới.

Anh Kiếm nhìn bóng dáng hai người rời đi mà hết nói nổi.

Người bình thường làm sao có thể thích những thứ này?

Nghĩ ngợi một lát, đột nhiên phản ứng lại.

Anh ta quên mất.

Tiêu Hòa căn bản không phải người bình thường, không thể suy đoán theo lẽ thường được.

Cộng với mạch não của Giang Diệp, hai người quả thật là hợp cạ.

Đã thế này rồi, còn chưa chịu kết hôn sao?

Lúc này, trong lòng anh Kiếm cảm thấy chua xót, chân thành hy vọng đợi đến khi concert của Giang Diệp bắt đầu thì hai người có thể tránh xa anh ta một chút, tránh nhìn thấy rồi đau lòng.

Thực ra concert của Giang Diệp đã được lên kế hoạch từ lúc anh trở lại, album vừa mới phát hành đã nhận vô số lời kêu gọi của cư dân mạng, thế là công ty thuận thế chuẩn bị luôn cho tour lưu diễn toàn quốc.

Mặc dù đây không phải concert đầu tiên của Giang Diệp, nhưng sau năm năm, công ty quyết tâm thực hiện chuyến lưu diễn này một cách tốt nhất.

Gần đây, mỗi lần Tiêu Hòa mở cuộc họp cũng đều là vì chuyện này, không ngừng bàn bạc và phối hợp với nhân viên công tác, thậm chí ngay cả lãnh đạo công ty cũng rất quan tâm.

Giang Diệp đã tham gia không ít lần, chỉ là mỗi lần gặp tổng giám đốc, đối phương chỉ cần nhìn thấy anh là đều né tránh.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Diệp ở bên cạnh lăng xăng giúp đỡ Tiêu Hòa thì liên tục thở dài, nhưng lại ngại không dám nói.

Cứ như vậy mấy ngày, Giang Diệp nhận được một tin nhắn từ tổng giám đốc:

[Giang Diệp, cậu lên phòng làm việc nói chuyện với tôi một chút. Lên ngay nhé, đừng nói với Tiêu Hòa.]

Giang Diệp mang tâm trạng nghi hoặc đến phòng làm việc ở tầng cao nhất.

Vừa mới vào, tổng giám đốc đã nhìn anh chằm chằm.

"Từ lần trước cậu tham gia chương trình phỏng vấn đó, mọi người đều đoán già đoán non về chuyện tình cảm của cậu, hôm đó tôi đến phòng làm việc của Tiêu Hòa, ban đầu cũng định hỏi chuyện này nhưng vừa mở cửa vào thì thấy Tiêu Hòa và cậu đang ở trên ghế sofa..."

Ông ta hít một hơi thật sâu, quan tâm hỏi: "Cô ấy có bắt nạt cậu không?"

Những ngày gần đây, tổng giám đốc cứ lo lắng mãi.

Trong mắt ông ta, Giang Diệp là công thần của công ty, sau năm năm im lặng thì giờ đã trở về, sức khỏe yếu nhưng lại có trái tim lương thiện, rất dễ bị ăn hiếp.

Nhưng Tiêu Hòa thì khác.

Người phụ nữ này không đơn giản, thân thể khỏe mạnh, một nắm đ.ấ.m có thể đánh c.h.ế.t người.

Giang Diệp đối mặt với cô, sao có thể không bị ăn hiếp?

Hôm đó, Tiêu Hòa như một tên côn đồ, đè Giang Diệp ra ghế sofa, rõ ràng là muốn bắt nạt anh.

Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng đó, tổng giám đốc lại không thể yên tâm ăn ngủ.

Thật đáng thương.

Ông ta vẫn luôn chờ Giang Diệp đến tìm mình cầu cứu, nhưng đợi mãi đợi mãi không có chút âm tín nào, vì vậy chỉ có thể tự mình tìm người.

Nghe vậy, Giang Diệp nghĩ đến việc dạo gần đây tổng giám đốc thở dài thườn thượt với anh, lập tức hiểu ra.

"Đó là hiểu lầm."

"Tất nhiên tôi biết là hiểu lầm."

Tổng giám đốc vội vã nói: "Có phải Tiêu Hòa đã cưỡng ép cậu không? Nếu cậu có gì ấm ức, có thể thoải mái nói với tôi, tôi sẽ ra mặt cho anh."

Ông ta nói rất nghiêm túc, dường như chỉ cần Giang Diệp đồng ý, ông ta sẽ lập tức đại nghĩa diệt thân vậy.

Nhưng Giang Diệp lại nói: "Ý tôi là, ngài đừng hiểu lầm, đó là tôi tự nguyện."

"Cái gì?"

"Tôi tự nguyện, Tiêu Hòa không hề cưỡng ép tôi."

Tổng giám đốc cảm thấy cả người như nứt ra: "Hôm đó ở văn phòng, Tiêu Hòa hành hung cậu, cậu tức đến nỗi mặt đỏ hết cả lên."

Giang Diệp giải thích: "Tôi đỏ mặt là vì vui mừng."

"Nhưng lúc đó tay cậu còn giãy giụa." Tổng giám đốc có chút sốt ruột, nhớ lại hình ảnh lúc đó.

Tiêu Hòa mặt mày dữ tợn, sức mạnh vô song, trực tiếp đè Giang Diệp trên ghế, Giang Diệp mặt đỏ ửng, mắt đượm lệ, hai tay không ngừng giãy dụa, đây không phải là cảnh tượng cưỡng ép hay sao?

Nghe vậy, Giang Diệp chỉ đỏ mặt.

"Tôi muốn ôm lại cô ấy nhưng hai tay bị đè, mãi không cử động được."

"..."

Tổng giám đốc đột nhiên im lặng.

Những kẻ đi săn lão luyện thường xuất hiện dưới vỏ bọc là con mồi.

Lúc này, Giang Diệp lại nói: "Hơn nữa, người tôi thích chính là Tiêu Hòa."

Sau cú sốc vừa rồi, bây giờ nghe thấy tin này, trong lòng tổng giám đốc chỉ thấy khó hiểu.

"Cậu thích cô ấy ở điểm nào?"

Hai người này, nhìn thế nào cũng không hợp.

Giang Diệp có chút xấu hổ.

"Tiêu Hòa chỗ nào cũng tốt, tôi không bằng cô ấy."

Nghe vậy, khóe miệng tổng giám đốc giật giật, muốn lấy một cái gậy gõ cho người trước mặt tỉnh táo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.