Anh hít một hơi thật sâu, tiếng tim đập lớn đến mức Tiêu Hòa cũng có thể nghe thấy.
Tiêu Hòa hơi nghi hoặc.
Muốn hỏi xem anh muốn gì, miễn không phải là ngôi sao trên trời thì cô đều có thể cố gắng lấy nó cho anh.
Nhưng nếu thực sự muốn hái sao, cũng không phải là không có cách...
Đang suy nghĩ thì bỗng nhìn thấy Giang Diệp quỳ xuống bãi cát trắng dưới chân.
Bầu trời ban ngày có mây trắng, ánh nắng rực rỡ.
Sóng biển vỗ vào đá ngầm, không biết từ lúc nào Giang Diệp đã cầm trên tay một bó hoa tươi, tay còn lại cầm nhẫn kim cương, mỉm cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Hòa lại vô cùng kiên định.
Giọng anh dịu dàng như đang hát.
"Anh đã nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng cuối cùng vẫn quyết định dùng cách truyền thống của thế giới này. Tiêu Hòa, em có đồng ý từ bạn gái trở thành vợ của anh không?"
Bãi biển này không lớn, rất nhanh, mấy người đang câu cá ở đằng xa đều bị sự yên tĩnh ở đây thu hút, lần lượt quay đầu nhìn về phía bên này.
Tiêu Hòa nhìn vào nhẫn kim cương và hoa tươi trước mặt, nhớ lại sau khi đến thế giới này, cô đã xem khá nhiều phim truyền hình, trong đó đều có cảnh tượng tương tự.
Mặc dù sáo rỗng nhưng lại có thể nắm bắt chính xác sở thích của hầu hết mọi người.
Giang Diệp vẫn quỳ một chân trên đất nhìn cô, có chút căng thẳng, có chút mong đợi, gió thổi hương thơm của hoa hồng nhẹ nhàng bay lên người Tiêu Hòa.
"Anh cầu hôn em sao?"
Vì nghiêm túc, Tiêu Hòa còn cố ý hỏi lại một lần.
"Phải, em đồng ý lấy anh không?" Giang Diệp trịnh trọng hỏi.
Tiêu Hòa nhìn anh, suy nghĩ rồi nói: "Nhưng mà thế giới trước của em không có khái niệm kết hôn."
Thế giới mạt thế đầy nguy hiểm, mục tiêu cuối cùng của mọi người chỉ là sinh tồn, đối mặt với sự đe dọa của sự sống thì mối quan hệ hôn nhân, ngay cả gia đình cũng trở nên rất mong manh.
Hơn nữa không có chính phủ và pháp luật, hôn nhân trở nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì thế mới sinh ra một loại quan hệ mới – bạn đời.
Là bạn cũng là người yêu, chỉ cần cả hai đồng ý, sau khi làm lễ thì có thể ở bên nhau.
Giang Diệp ngơ ngác.
"Lễ gì cơ?"
Nghe vậy, Tiêu Hòa quay đầu nhìn xung quanh rồi nói: "Anh đợi em ở đây, em sẽ quay lại ngay."
Nói xong, cô đi thẳng ra biển, lao xuống.
Ầm một tiếng, bọt sóng b.ắ.n tung tóe. Giang Diệp sững sờ, đầu ong ong, hoa và nhẫn trên tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, anh nhìn thấy mấy người đang câu cá ở đằng xa đều kinh ngạc nhìn qua đây.
Chuyện gì vậy?
Cầu hôn xong lại nhảy xuống biển? Giang Diệp có trăm cái miệng cũng không giải thích được, anh hoảng hốt chạy lại bãi biển, nhìn chỗ mà Tiêu Hòa vừa nhảy xuống, sóng lớn cuộn trào, bóng dáng Tiêu Hòa đã biến mất từ lâu.
Sẽ không sao chứ?
Tiêu Hòa nói anh chờ ở đây, cô sẽ nhanh chóng quay lại.
Nhưng mặc dù trong lòng nghĩ vậy, Giang Diệp vẫn có chút không yên tâm, lo lắng đứng chờ trên bờ.
Tất nhiên Tiêu Hòa không sao.
Cô rất quen thuộc với nước, khi làm nhiệm vụ ở thành phố ven biển, chỉ nhờ vào kỹ thuật bắt cá điêu luyện mà kiếm được đầy túi tiền.
Huống hồ, biển ở thế giới này so với mạt thế thì thực sự rất ôn hòa và bình lặng.
Tiêu Hòa bơi dưới nước như một con cá, cơ thể hòa hợp với nhịp sóng, tốc độ tiến về phía trước cực nhanh.
Mạt thế mặc dù đã bãi bỏ quan hệ hôn nhân, nhưng nếu muốn trở thành bạn đời thì giữa nam và nữ đều phải có lễ vật sính hỏi, lễ vật càng có giá trị thì càng dễ làm đối phương rung động.
Thường là đồ ăn, nguồn nước, xăng dầu, tinh hạch zombie.
Mà trong số tất cả các loại thực phẩm, được ưa chuộng nhất vẫn là cá.
Ở mạt thế, cá là loài duy nhất không bị ô nhiễm và đột biến, thịt cá tươi ngon, giá trị cực cao, ở bất kỳ căn cứ nào cũng là hàng hiếm.
Tiêu Hòa muốn dùng phương thức của mạt thế, tặng cho Giang Diệp một con cá để làm quà đáp lễ.
Vì muốn bắt được con cá tốt nhất mà cô không ngừng bơi ra ngoài khơi, đàn cá biển xung quanh như những chú bướm đang bay lượn giữa lòng đại dương.
Ở phía trước có một chiếc du thuyền đang dừng trên mặt biển, người trên đó đang tiến hành điều tra khoa học.
Biển ở khu vực này trong xanh, ít ô nhiễm, hệ sinh thái tốt, phong phú chủng loại cá, thường xuyên có nhiều nhà khoa học đến đây để khảo sát.
Hôm nay, có một nhóm sinh viên chuyên nghiên cứu tập tính sinh hoạt của cá nhà táng tụ tập ở đây, đang chuẩn bị tư liệu cho đề thi tốt nghiệp của mình.
Bọn họ theo dõi một gia đình cá nhà táng có đến 12 con, phòng thí nghiệm đã lắp thiết bị định vị lên một vài con cá nhà táng trong đàn, có thể thông qua tín hiệu để bắt được dấu vết của chúng, từ đó ghi lại tập tính sinh hoạt của cá nhà táng.
Nhóm sinh viên đã liên tục theo dõi được hơn một tháng, sắp đến hạn cuối rồi mà vẫn chưa đạt được kết quả nào.
"Đáng lẽ chúng ta không nên chọn đề tài này, cá nhà táng chịu ảnh hưởng từ môi trường, mấy năm trước đã bị nghiên cứu hết rồi, phần lớn tập tính sinh hoạt và hoạt động cơ thể đều đã được giải mã."
"Theo dõi lâu như vậy rồi mà một tập tính đặc biệt cũng không thấy, luận văn tốt nghiệp phải làm sao đây?"
Một sinh viên nói lên nỗi lo lắng của mình.
Một tháng nay, đàn cá nhà táng này có lộ trình hoạt động rất quy luật, quy luật đến mức lên mạng tra cũng có thể tra đúng 90%, nhưng xui xẻo thay, đề tài luận của nhóm bọn họ lại là:
"Tập tính hiếm có của cá nhà táng".
Không tìm được tư liệu, luận văn này căn bản không viết được, đến lúc đó chỉ có thể xin hoãn tốt nghiệp.
Liên quan đến việc có thể tốt nghiệp suôn sẻ hay không, đám sinh viên đều rất sốt ruột.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào chấm tròn trên máy tính, lo lắng nói: "Sao chúng lại không ở cùng nhau vậy?"
Câu vừa dứt, dường như để đáp lại lời cậu ta, vài chấm tròn đột nhiên di chuyển!
Mỗi chấm tròn trên máy tính đều đại diện cho một con cá nhà táng, trước đây, chúng vẫn luôn ngoan ngoãn ở gần đó, nhàn nhã bơi đi bơi lại.
Nhưng vừa rồi vài chấm tròn nhanh chóng tản ra, dường như bị thứ gì đó xua đuổi. "Có phải có loài cá nào khác tấn công chúng không?" Một người hỏi.
Những người còn lại lắc đầu.
"Không thể nào, bầy cá nhà táng là kẻ săn mồi hàng đầu trên biển, đến cả cá mập trắng chúng cũng có thể hạ gục được, loài duy nhất dám đối đầu trực tiếp với chúng chỉ có cá voi mà thôi, nhưng nhìn vào kích thước trên tọa độ này..."
Một sinh viên đưa tay so sánh, dựa vào khoảng cách các chấm tròn tản ra, ước lượng kích cỡ của sinh vật xuất hiện, lập tức cau mày.
"Lớn nhất cũng chỉ có hai mét vuông, một loài vật nhỏ như vậy, sao lại có thể khiến cá nhà táng sợ hãi chứ?"
Lúc này trên màn hình máy tính, hiển thị rõ nét hình ảnh đàn cá nhà táng chạy trốn cực kỳ chật vật.