Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 520



Làm xong hết thảy, Tiêu Hào vẫn một mặt bình tĩnh.

"Được rồi, giờ thì hỏng rồi đấy."

Chiếc cano trôi nổi trên mặt biển bắt đầu từ từ chìm xuống.

"..."

Cả đám muốn khóc nhưng không có nước mắt, lắc lư bám vào lan can.

"Đội trưởng, sao chị không đợi mọi người lên bờ rồi mới đá?"

Tiêu Hòa: "Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn chứ."

Nước biển vẫn không ngừng tràn vào từ lỗ thủng.

Thấy mọi người vẫn đang ngẩn ra, Tiêu Hòa nhắc nhở: "Nếu mọi người còn không hành động, lát nữa chỉ có thể bơi vào bờ."

Nghe vậy, mọi người mới phản ứng lại.

Có người múc nước, có người kéo cột buồm để kiểm soát phương hướng, mất khoảng nửa tiếng mọi người rốt cuộc cũng thành công lên bờ, chật vật ngã trên mặt đất thở hổn hển.

Thiết bị cảm ứng hồng ngoại trên bãi cát phát ra tiếng báo động.

Chưa đầy một phút, mấy bảo vệ nhanh chóng xuất hiện, vây chặt lấy bọn họ.

Người đứng đầu lên tiếng quát lớn:

"Đây là nhà máy của Quang Minh Sinh Vật, không có sự cho phép thì không thể xâm nhập bừa bãi!"

Tiêu Hòa giải thích: "Chúng tôi là du khách đang nghỉ dưỡng gần đây, lúc ra ngoài chơi thì cano đ.â.m phải đá ngầm bị hỏng, không còn cách nào đành phải tạm thời vào bờ, có thể cho chúng tôi nghỉ chân ở đây rồi tìm cách liên lạc gọi người đến đón được không?

Nghe vậy, bảo vệ quan sát cẩn thận.

Ngoài Tiêu Hòa ra, những người còn lại thực sự rất chật vật, mồ hôi và nước biển làm ướt toàn thân, quần áo lộn xộn, nằm thở hổn hển trên bãi cát, không thèm giữ hình tượng.

Phía dưới cano có một cái lỗ lớn, vẫn không ngừng tràn nước biển vào trong.

"Đá ngầm lớn cỡ nào mới đ.â.m được cái lỗ bự vậy chứ? Mấy người đúng là xui xẻo." Bảo vệ tỏ vẻ kinh ngạc.

Hoắc An cùng những người khác nằm trên đất nghe vậy thì đều nhìn về phía chân phải của Tiêu Hòa.

Đá ngầm? Hoàn toàn không có khả năng!

Tiêu Hòa cười cười. "Quả thật là xui xẻo, có thể cho chúng tôi nghỉ tạm ở đây được không? Chỉ cần liên lạc được với người nhà là chúng tôi đi ngay."

Nghe vậy, đội bảo vệ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đến phòng bảo vệ, sau đó sẽ hỏi ý kiến công ty, nếu công ty đồng ý, các người mới được ở lại."

"Không vấn đề gì." Mọi người lập tức đi theo anh ta.

Không giống như Đảo Sương Mù ở bên cạnh, hòn đảo dùng để xây dựng phòng thí nghiệm này giống như một tiên cảnh, cây cối um tùm, chim hót hoa thơm, nếu không biết vấn đề của hòn đảo này thì đây hẳn là nơi thích hợp cho nghỉ dưỡng.

Nhưng lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người chỉ cảm thấy phẫn nộ.

Người của Quang Minh Sinh Vật xây dựng nơi ở của mình thành sơn thủy hữu tình, nhưng cái giá phải trả lại là sự tan hoang của Đảo Sương Mù.

Hơn nữa theo lượng nước thải hàng ngày mà bọn chúng thải ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, dòng hải lưu sẽ đưa nước thải đến khắp nơi trên thế giới, những nơi bị ô nhiễm sẽ ngày càng nhiều.

So với những người khác, Tiêu Hòa lại rất bình tĩnh.

Vừa đến cửa phòng bảo vệ, thấy cửa treo logo hình tròn, cô chọn một chủ đề để hỏi: "Quang Minh Sinh Vật là công ty lớn phải không?"

Nghe vậy, đội bảo vệ cười vui vẻ, vẻ mặt rất tự hào. "Tất nhiên rồi! Còn là công ty số một toàn cầu nữa! Đây là phòng thí nghiệm lớn nhất của công ty, những người có thể làm việc ở đây đều là nhân tài hàng đầu trong ngành."

Anh ta dựng ngón cái.

Tiêu Hòa thuận miệng hỏi: "Các anh cũng có đãi ngộ tốt chứ? Mặc dù ở trên đảo nhưng chắc vẫn có thể liên lạc với gia đình thường xuyên nhỉ?"

"Làm gì được chứ? Ở đây không có tín hiệu, từ khi tôi đến đây làm việc, đã hai năm không có liên lạc với thế giới bên ngoài rồi."

Nghe vậy, Tiêu Hòa ngạc nhiên chỉ tay về phía cột thu sóng ở cách đó không xa.

"Cái cột thu sóng kia không dùng được sao?"

Đội bảo vệ hạ giọng giải thích: "Chỉ có nhân viên chính thức mới được dùng, mấy bảo vệ cỏn con như chúng tôi làm sao có tư cách dùng được?"

Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, cười hề hề.

"Dùng được là tốt rồi."

Vì cách bờ quá xa nên mấy đảo nhỏ xung quanh gần như không có sóng, Đảo Sương Mù cũng vậy.

Từ khi điện thoại vệ tinh bị hỏng, Tiêu Hòa liên tục tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài, sau khi phát hiện ra Quang Minh Sinh Vật xây dựng phòng thí nghiệm ở đây, cô nghĩ ngay đến tín hiệu.

Một phòng thí nghiệm lớn như vậy, chắc chắn phải luôn liên lạc với công ty, bất kể bằng cách nào, cô đều muốn mượn đường tín hiệu của bọn họ.

"Đãi ngộ làm việc thực sự không tệ, chỉ là hơi..."

Đội bảo vệ không biết nhớ ra điều gì, thở dài: "Một thời gian nữa là tôi nghỉ rồi, sống không nổi nữa."

Nói xong, anh ta không muốn nói tiếp, dẫn mọi người vào phòng bảo vệ ngồi.

"Mọi người chờ ở đây một lát, tôi đi hỏi người phụ trách." Nói rồi, anh ta hỏi Tiêu Hòa: "Cô có muốn đi cùng tôi không? Nếu năn nỉ, có lẽ công ty sẽ mềm lòng."

Vừa nãy Tiêu Hòa còn tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng bây giờ lại lắc đầu. "Không cần, tôi đợi ở đây là được."

Người kia gật đầu, để lại hai nhân viên bảo vệ khác trông coi, còn mình nhanh chóng quay người rời đi.

Mọi người ngồi im trong phòng bảo vệ.

Tiêu Hòa ngồi trên ghế sofa, đưa mắt ra hiệu với Từ Nhất Chu ngồi đối diện.

Từ Nhất Chu vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cơ thể đã vào tư thế sẵn sàng.

"Ái da——"

Một tiếng hét thảm đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của phòng bảo vệ.

Từ Nhất Chu toàn thân run rẩy ngã xuống đất, kỹ thuật diễn xuất của diễn viên thực lực được phát huy đến mức cực hạn, mặt tái mét, trán cũng rịn ra mồ hôi, biểu cảm đau đớn khiến người khác kinh hãi.

Hai nhân viên bảo vệ thấy vậy thì sợ đến hồn vía lên mây.

"Sao thế?"

Từ Nhất Chu đau đớn co ro cả người, không nói được gì.

Lúc này, Tiêu Hòa nhanh chóng tiến lên, kiểm tra một lượt: "Có thể là tái phát bệnh, trên đảo có phòng y tế không? Nhanh đưa cậu ấy đến đó để điều trị, không thì sẽ xảy ra chuyện!"

Nghe vậy, nhân viên bảo vệ có chút do dự, nhưng một giây sau lại thấy Từ Nhất Chu nôn ra bọt, ngay cả môi cũng chuyển sang màu tím tái, như thể chỉ một giây nữa là sẽ tắt thở.

"Tôi đưa anh ta đi, mấy người đừng chạy lung tung!"

Nói xong, hai nhân viên bảo vệ cùng nhau khiêng Từ Nhất Chu trên mặt đất lên, nhanh chóng đi ra ngoài

Trước khi đi còn khóa chặt cửa phòng bảo vệ từ bên ngoài, mới yên tâm đưa người đến phòng y tế.

Sau khi họ rời đi, vẻ mặt hoảng loạn lúc nãy của Tiêu Hòa và những người khác đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, kinh ngạc nhìn cánh cửa lớn.

"Diễn xuất của Từ Nhất Chu chân thực ghê."

"Thậm chí còn có thể diễn ra cả mồ hôi! Thực lực của diễn viên đỉnh lưu là vậy sao?"

"Nhưng giờ chúng ta làm sao ra ngoài được?"

Mọi người đang nói chuyện thì Tiêu Hòa đi đến cửa, giả vờ móc ba lô rồi nhanh chóng lấy tua vít và cờ lê từ không gian ra, nhanh chóng thao tác trên cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.