Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 1002



Đại Khang tuy phương thức canh tác còn lạc hậu, nhưng dân ít, ruộng đất bình quân đầu người không nhiều, nếu không có địa chủ bóc lột thì đương nhiên cũng đủ ăn  

“Lão tiên sinh nói rất có lý, nhưng rất nhiều địa chủ hào thân, đều là hào môn vọng tộc, thời gian kế thừa còn lâu hơn lịch sử Đại Khang. Gốc rễ ở địa phương quá sâu, hơn nữa còn một số thân hào, có con cháu làm quan trong triều, muốn giải quyết bọn họ, làm sao dễ dàng được chứ?”  

Cửu công chúa thở dài.  

“Đúng vậy, giải quyết bọn họ rất khó. Nhưng bọn họ đã kết thành khối u, nếu như không chịu đau cắt bỏ nó, nhất định sẽ lan ra toàn bộ cơ thể”.  

Kim Phi nói: “Điện hạ nếu như không tin, vậy thì cứ chờ xem, nếu như triều đình không thu hồi lại lệnh, tiếp tục tăng thuế, năm sau vùng bị nạn nhất định sẽ đầy rẫy thổ phỉ, tạo phản khắp nơi!"  

“Tạo phản khắp nơi hình như hơi nghiêm trọng quá rồi thì phải?”  

Cửu công chúa khẽ cau mày, cảm thấy có hơi làm quá: “Từ khi phụ hoàng đăng cơ, chỉ có duy nhất Tấn Địa năm nay tạo phản. Đó còn là do quân phiệt của Tấn Vương thúc gây ra, những nơi khác chưa tới mức đó”.  

Tấn Vương chịu ảnh hưởng rất nghiêm trọng của Tiên Hoàng, một lòng muốn giành lại vùng đất đã mất.  

Cho dù là lúc nào, đánh trận chính là kiếm tiền.  

Tấn Vương mặc dù có dã tâm báo thù lớn nhưng lại không có năng lực kiếm tiền phù hợp, để nuôi dưỡng chi phí quân sự khổng lồ, chỉ có thể bóc lột nhân dân một cách khổ cực.  

Cùng với đợt hạn hán nghiêm trọng năm ngoái ở Tấn địa, cuối cùng đã dẫn đến cuộc nổi dậy của nhân dân.  

“Vũ Dương, tiên sinh từng kể cho ta nghe một câu chuyện…”  

Thấy thái độ của Cửu công chúa cũng giống như mình khi đó, Khánh Mộ Lam kể cho Cửu công chúa nghe câu chuyện về con lạc đà và cọng rơm mà Kim Phi đã kể cho cô.  

Với trí thông minh của Cửu công chúa, cô đương nhiên hiểu được ý tứ trong câu chuyện, hỏi: "Tiên sinh, ý của ngài là, lần tăng thuế này sẽ là cọng rơm làm gãy lưng lạc đà?"  

“Bây giờ lại thêm trận mưa này”, sắc mặt Kim Phi càng thêm lo lắng: “Bây giờ còn chưa biết phạm vi của trận mưa này lớn đến mức nào, nhưng theo những gì ta biết được cho tới nay, ít nhất có mấy huyện ở huyện Quảng Nguyên đều bị mưa bao phủ”.  

“Nếu mùa đông năm nay tuyết lại rơi, người dân có thể không thể sống sót qua năm nay".  

“Vậy phải làm thế nào?”  

Cửu công chúa mặc dù trong lòng còn có chút mâu thuẫn, nhưng Kim Phi phân tích có lý, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện đó.  

"Biện pháp giải quyết rất đơn giản, triều đình phái người điều tra khu vực thiên tai, đồng thời vận chuyển lương thực tơi cho vùng thiệt hại, chuẩn bị ứng phó thiên tai".  

Kim Phi nói: “Đồng thời, triều đình đồng ý rằng năm sau sẽ giảm thuế, hoặc cho dân hoãn nợ một năm, sau đó cho dân mượn hạt giống để cày cấy vào mùa xuân, để chúng ta có thể vượt qua khó khăn”.  

“Tiên sinh nói thì đơn giản, nhưng muốn thực hiện chuyện nào cũng thấy khó càng thêm khó”. 

Cửu công chúa thở dài, day lông mày ngồi xuống. 

“Ta đương nhiên biết là khó, nhưng trừ cái này ra, điện hạ còn có thể nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn sao?”, Kim Phi hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.